Tác giả: Nguyễn Hiền
Hải Anh vẫn tiếp tục im lặng và tỏ thái độ bất hợp tác. Bỗng ông Trung vỗ nhẹ tay vào trán như cố nhớ ra điều gì, chợt ông lấy điện thoại gọi cho một ai đó, nét mặt vô cùng căng thẳng:
– Chuyển hồ sơ vụ lừa đảo của thương gia người Trung quốc tên Trí Cương cho tôi…
Mắt ông quan sát thái độ của cô gáι ngồi trước mặt, bỗng cô ta biến sắc gương mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi khi nghe ông nhắc đến người đàn ông tên Trí Cương. Tất cả mọi biểu lộ của cô ta không qua được mắt ông Trung, ông bắt đầu tấп côпg:
– Mẹ cô dạo này khỏe không?
Cô ta giật mình không hiểu ông cάп bộ này thế nào nữa, ba hồi nói chuyện này ʇ⚡︎ự dưng lại chuyển sang chuyện kia, không hiểu ông ta hỏi đến mẹ mình làm gì nhỉ? Nhưng nếu một câu hỏi xã giao thế này mà không trả lời thì cũng khó coi quá, cô miễn cưỡng trả lời:
– Cảm ơn ông, mẹ tôi khỏe…
– Bà cụ bị Ьệпh hen suyễn nên mùa lạnh là khổ lắm…
Lại thêm một bất ngờ, đến Ьệпh hen suyễn của mẹ mà ông ta cũng biết, lại còn biết cả chuyện mẹ đang ở nơi có thời tiết lạnh nữa chứ? Nhưng biết vậy thì cũng đâu làm gì được cô, giờ cô đang suy nghĩ cách đối phó với vụ án liên quan đến ông Trí Cương thôi, còn vụ cái túi ai đang giữ thì người đó chịu. Tiếng ông Trung bỗng trở nên gay gắt:
– Sau khi ra trường, cô xin vào công ty phần mềm thuộc tập đoàn Trí Cương, dựa vào sắc đẹp nên cô trở thành thư ký riêng cho ông chủ tịch, và cũng chỉ chưa đầy hai năm mà cô trở nên giàu có, vậy xin hỏi cô lấy tiền ở đâu để mở một chuỗi quán Bar rải rác khắp nơi? Cô đừng nói với tôi là tiền do người mẹ Ьệпh tật cho cô…
Hải Anh im lặng, cô biết ông ta đã biết tất cả nhưng bây giờ nếu cô trả lời tiền đó một phần là của tên Toàn thì cô có nhẹ Ϯộι không? hồi đó tên Toàn là trợ lý cho ông Trí Cương và cô làm thư ký, hai người cấu kết với nhau để lừa ông chủ tịch một số tiền lớn sau đó bỏ trốn cho đến bây giờ…
– Tôi…tôi không biết…
– Cô nói thật khó nghe, cô lừa người ta lấy tiền bỏ túi mà nói không biết, camera nhà hàng ghi rõ cô đưa cái túi màu nâu có chứa ma túy cho tên Huy mà cô cũng nói không biết, bằng chứng rành rành ra đó, cô có chạy lên trời cũng không thoát, án chồng án càng nặng thêm. Tôi khuyên cô nên thành thật khai báo để hưởng lượng khoan hồng của pháp luật, bằng không nếu như cô không hợp tác thì bắt buộc chúng tôi sẽ chuyển hồ sơ sang viện kiểm sát đề nghị truy tố…
Nghe đến hai chữ truy tố thì cô ta bỗng òa khóc nức nở, và không còn cách nào khác cô ta đành phải khai. Thực chất cô ta chính là bạn thân của Lan Chi con dâu bà Nhã Trúc, cả hai cô gáι đều đẹp nhưng không hiểu sao mọi việc may mắn đều ưu ái với Lan Chi, ngay cả việc cô yêu Huấn và anh cũng biết điều đó, nhưng ngược lại thì Huấn lúc nào cũng chỉ có Lan Chi mà thôi, và chính điều đó cô phải dùng kế mỹ nhân để trói được anh ta. Ngày ra trường cô ta cố tình để cho Lan Chi hiểu rằng Huấn không còn yêu cô nữa mà chỉ yêu Hải Anh thôi, cô ta biết Huấn vẫn còn yêu Lan Chi, nhưng trước những tấm hình tình cảm giữa hai người thì cho dù anh có thanh minh cách nào cũng không được…
Sau đó Lan Chi bỗng biến mất, nghe nói cô xin việc làm ở xa và họ cũng mất liên lạc với nhau từ đó. Cuộc sống chật vật với đồng lương ít ỏi của sinh viên mới ra trường khiến tình cảm giữa cô và Huấn cũng bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, cho đến khi cô gặp tên Toàn lúc đó đang là trợ lý chủ tịch Trí Cương thuộc tập đoàn Trung Quốc. Thấy cô làm vất vả mà lương lại thấp nên anh ta nói với Chủ tịch xin cho cô làm thư ký cho chủ tịch, và rồi thư ký và trợ ký đi đâu cũng có nhau…
Một hôm anh ta nói với cô rằng tập đoàn chuẩn bị mở thêm chi nhánh ở bên Trung quốc, và ông Trí Cương có thể về nước và một người khác sẽ lên thay thế, lúc đó đang có dự án ở Kiên giang, anh ta bàn sẽ lừa ông chủ tịch một số tiền lớn rồi cùng nhau bỏ trốn…
Tên Toàn dùng số tiền đó mở 3 quán Bar, và thành lập công ty chuyên cung cấp vật liệu xây dựng cho các công trình, và ông Vĩnh đang thiếu tiền của anh ta. Biết tập đoàn Phùng Gia đang tгêภ đà làm ăn thua lỗ và có nguy cơ phá sản, nên hắn ta bắt đầu cho người bám theo ᵭòι пợ, thế rồi vô tình cô và hắn gặp ông Vĩnh đang nói chuyện với Huấn tại một quán café, vì ngồi cách xa nên cô không nghe được nội dung cuộc nói chuyện, rồi không hiểu sao ông Vĩnh đứng dậy ra về, tên Toàn cho rằng ông ta đã phát hiện ra hắn nên tìm cách chuồn, chờ cho ông Vĩnh đi rồi thì cô ta mới đi lại gần anh Huấn với hy vọng nối lại tình xưa, nhưng không ngờ anh ta hờ hững và không thèm đoái hoài gì làm cho cô ta cay cú, cô ta nghĩ tất cả cũng chỉ vì con Lan Chi mà ra cớ sự này…
Những ngày tiếp theo cô ta bám sát ông Vĩnh để ᵭòι пợ thì vô tình thấy Lan Chi đi từ ngoài về, sau đó cô ta phát hiện ra Gia Huy là em chồng của Lan Chi, lúc đó cô thay đổi kế hoạch muốn được làm bà chủ trong ngôi biệt thự kia với Gia Huy thay bằng ᵭòι пợ cho tên Toàn…
Ông Trung cắt lời:
– Thế sao cô không tiếp tục thực hiện kế hoạch?
Cô ta cười chua chat:
– Khi biết Gia Huy chẳng qua chỉ là một tên ăn bám phá gia chi ʇ⚡︎ử, và ông Vĩnh cũng đang nợ nần ngập đầu thì chẳng dại gì mà tôi đâm đầu vào đó, lúc đó việc làm ăn ở quán Bar gặp khó khăn do chiến ᴅịcҺ của côпg αп kiểm tra thường xuyên, nên tôi bàn với tên Toàn cho tên Huy thất nghiệp quản lý, nếu như có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng vô can…
– Vậy còn việc tên KhamTai sang Việt nam với mục đích gì thì cô cũng nắm rõ?
– Thực tình tôi chỉ có nhiệm vụ tiếp hắn thôi, còn tên Toàn với hắn làm những gì thì tôi cũng không biết…
– Thế tại sao cô lại cố tình đưa cái túi có chất nghi ma túy cho tên Huy mang về nhà?
– Tất cả cũng tại Lan Chi, cô ta có chồng mà lại cặp với một người đàn ông khác, nhân tiện tên Toàn đưa cho tôi cất cái túi, nhưng chỉ cần vậy thôi cũng đủ biết bên trong có gì rồi, nhân tiện tên Huy có việc về nhà nên tôi đưa luôn cho hắn nhằm hai mục đích, nếu không có chuyện gì xảy ra thì ngôi biệt thự cũng an toàn hơn chỗ tôi, còn nếu không may bị các ông bắt thì đổi cho cô Lan Chi mang về…
Ông Trung lắc đầu:
– Tôi thật không hiểu cô đang nghĩ gì? bản thân cô đi ςư-ớ.ק người yêu của người ta mà lại còn ghen ngược rồi lập mưu hại người ta, nhưng ông trời có mắt nên mọi mưu hèn kế bẩn của cô đều thất bại, trong khi cô phải ngồi tù vì những vi ρҺα̣м ρҺάρ luật thì cô ấy sống hạnh phúc bên mẹ và chồng con của mình…
Cô ta bỗng qùγ xuống đất van xin:
– Cháu xin Bác tha cho cháu, mẹ cháu yếu lắm rồi…
– Cô đứng dậy đi, bây giờ không ai có thể cứu được cô bằng cô ʇ⚡︎ự cứu mình, cô biết được những gì về kế hoạch của tên Toàn và tên KhamTai thì nói với chúng tôi, lấy công chuộc Ϯộι thì hy vọng sẽ được giảm án…
– Nhưng tụi hắn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mẹ cháu…
– Ai ﻮ.เ.+ế+..Ŧ? nếu tôi mà là bà cụ thì cho dù có được sống mà phải chứng kiến con mình đi hại người khác và làm ăn phi pháp thì tôi nghĩ thà ra đi còn hơn…
Ông đẩy tờ giấy và cây viết ra trước mặt, cô ta hiểu ý va bắt đầu viết, ông Trung giao cho hai chiến sỹ nữ ở lại và đứng dậy đi về phòng, thời gian này võ sư Ly và hai chiến sỹ đang tгêภ đường đi Tây ninh. Từ lời khai của ba tên vừa bị bắt và tên Hải Anh thì lệnh bắt tên Toàn và tên KhamTai được ký khẩn cấp…
Tưởng được về phòng nghỉ ngơi một chút lấy sức thì ông đã thấy hai vợ chồng cậu Gia Minh đang ngồi chờ sẵn ở đó, một thoáng ngạc nhiên rồi ông cười:
– Hai cháu đến hồi nào? sao không thấy bảo vệ báo cho Bác…
Gia Minh cười:
– Chúng cháu đến lúc Bác đang quát cô Hải Anh nên chúng cháu vội chuồn thật nhanh, có chuyện gì thế ạ?
Nhìn Gia Minh, ông hỏi:
– Thế cháu có biết cô Hải Anh trước đây là bạn thân của vợ cháu hay không?
– Dạ cháu có biết, Lan Chi hồi đó suy sụp dữ lắm, mà cũng may nhờ có như vậy nên cháu mới có vợ…
– Thế còn vấn đề gì mà không biết?
Cả hai vợ chồng cùng ngơ ngác, chẳng hiểu bác Trung nói vậy là có ý gì, bỗng như sực nhớ ra điều gì, Gia Minh cười phá lên:
– Có một chuyện mà cô ấy không nói với cháu đó là cô ấy tập võ, chắc sợ nói ra rồi cháu không quen nữa…
Không ngờ câu nói đùa của anh làm Lan Chi ʇ⚡︎ự ái, cô đứng dậy chào bác Trung ra về làm Gia Minh cuống lên vội nắm tay cô kéo lại. Lúc này ông Trung mới hỏi:
– Thế hai đứa đến gặp Bác có chuyện gì?
– Dạ, cháu mời Bác đến dự cuộc họp hội đồng cổ đông của tập đoàn Hà Gia…
– Thế Ba cháu thì sao?
– Dạ, mai Ba cháu ra viện, cháu xin Bác không triệu tập Ba cháu nữa, bởi khi công ty phải bàn giao cho Hà Gia, bà Lan thì bị bắt, Gia Huy không phải con ruột thì cháu nghĩ Ba cháu không biết có chịu nổi không?
Ông Trung cười nhạt nhưng có vẻ cay đắng:
– Đời người đàn ông như Ba cháu thật dại, ông ta vì quá tham và ích kỷ mà bị bà ta gài bẫy, đến nỗi bây giờ trắng tay…
– Bác nói như vậy là có ý gì ạ?
– Thực chất trước khi gặp và bám theo Ba cháu thì bà Lan khai đã làm đám cưới với người đàn ông tên Nam, nhưng ngay trong đêm tân hôn, bà ta ôm hết ʋòпg vàng và bỏ trốn, sau đó khi phát hiện có thai thì bà ta tìm cách tiếp cận và trút gánh nặng đó cho Ba cháu…
– Vậy có nghĩa Gia Huy không phải con ông Hòa…
– Ông Hòa là trợ lý sau này, lúc đó Gia Huy đã hai tuổi rồi…
Cả ba người bỗng yên lặng, mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng nhưng chắc chắn ai cũng cảm thấy chua xót và đau lòng, bỗng Lan Chi hỏi ông Trung:
– Việc này Gia Huy biết không phải là con ruột của Ba Vĩnh chưa ạ?
– Cậu ta chưa biết, cậu ta chỉ mới biết ông Vĩnh không có bất kỳ một tài sản nào, với Ϯộι ăn cắp và Ϯὰпg Ϯɾữ chất ma túy thì tuổi thanh xuân của cậu ta cũng không còn gì nữa…
Chợt Gia Minh quay sang vợ:
– Em có muốn gặp lại Hải Anh không?
– Gặp để làm gì?
Ông Trung cắt ngang:
– Cô ta định hại cháu đấy, cô ta đưa một gói ma túy cho Gia Huy mang về nhưng hắn vì tham mấy thứ lấy trong phòng ông Vĩnh nên quên luôn mà bỏ chung vào đó rồi mang ra ngoài…
Lan Chi chưa hiểu ý bác Trung nói gì, cô thắc mắc:
– Vậy thì việc đó có liên quan gì đến cháu?
– Có chứ, nếu cậu Huy để cái túi vào phòng cháu rồi cô ta báo côпg αп thì cũng rắc rối, tuy nhiên cũng còn phải điều tra…
– Vợ cháu ở hiền gặp lành thì lo gì bác nhỉ?
Lan Chi biết chồng đang cố tình làm lành thì nguýt ngang:
– Nay cũng biết nịnh đầm cơ đấy…
Nhìn đôi vợ chồng trẻ nô đùa mà ông Trung bỗng thấy lòng mình như trẻ lại, ông nhẹ tay kéo rèm cửa sổ cho ánh nắng tràn vào phòng, trời đã chuyển sang thu, những tia nắng vàng kim tuyến tuy yếu ớt bởi làn gió se se lạnh, sau những ngày ᵭấu tranh với Ϯộι phạm căng thẳng không có một lúc nào được nghỉ ngơi, giờ đây trận chiến đã kết thúc, những khoảng thời gian này thật quý giá. Ước gì cuộc sống này con người mở lòng sống thiện lương, đừng toan tính hẹp hòi tìm đủ mọi cách để hại lẫn nhau, đồng tiền quá bạc bẽo, nay đến rồi mai lại đi lúc nào không biết, chỉ còn tình người với thời gian sống tгêภ cõi đời này, thử hỏi một ngày rồi cũng sẽ phải ra đi, vậy thì tại sao cứ phải tranh giành cấu xé mà làm gì chứ?
HẾT