Tác giả: Nguyễn Hiền
Cả ba người cùng ngỡ ngàng, nhưng người ngạc nhiên nhất là Lan Chi, bởi vì cô nhận ra người đó chính là Hải Anh, cô bạn thân học cùng lớp mà cũng chính là kẻ đã ςư-ớ.ק người yêu của cô. Thật tình cô chỉ muốn đấm vào cái bản mặt xinh đẹp với đôi môi đỏ chót đang trều ra kia, nhưng đây là nhà chồng và mọi người đều đang hướng ánh mắt vào hai người. Lan Chi đành gượng cười rồi gỡ tay cô ả ra khỏi người mình, miệng nói nhỏ chỉ đủ cho cô ả nghe:
– Buông tay ra…
Hải Anh không những không buông mà còn cố tình ôm chặt hơn làm Lan Chi bực mình, Hải Anh có vẻ Ϯộι nghiệp:
– Tớ xin lỗi, mọi chuyện ngày xưa bỏ qua nhé, mà cũng nhờ bỏ được tên Huấn nên cậu được làm dâu hào gia rồi còn gì?
Lại một lần nữa cô nhắc:
– Bỏ tay ra, nếu không đừng trách tôi ra tay…
Hình như Hải Anh nhớ ra điều gì nên khi nghe thấy Lan Chi nói gay gắt như vậy thì buông tay ôm rồi cười, cố ý nói thật lớn:
– Cậu mệt thì nghỉ ngơi rồi hai đứa mình nói chuyện nhé…
Không thấy Lan Chi trả lời nên cô ta chữa ngượng bằng cách cười giả lả rồi quay sang mọi người:
– Nhỏ Chi này riết rồi cũng không thay đổi được cái tính hay quạu…
Vừa đi được mấy bước, nghe Hải Anh nói về mình như vậy thì Lan Chi dừng lại, nhưng lúc đó cô nhìn thấy Gia Minh đang đợi nên đành quay bước lên lầu. Lúc này ở dưới phòng khách, Hải Anh vẫn đang bô lô ba la cười nói vui lắm, chợt bà Thúy Lan hỏi:
– Ủa, cháu quen Lan Chi à?
– Dạ, không những quen mà còn rất thân á Bác, thế rồi khi ra trường tại cháu sang nước ngoài du học mất mấy năm nên cũng không gặp nhau…
Bỗng Gia Huy chặc lưỡi:
– Ai cũng xinh…
Lúc nghe được câu nói đó Hải Anh vui lắm, nhưng chợt cô thấy miệng nói nhưng mắt Gia Huy lại nhìn theo bóng dáng của Lan Chi thì bực mình, hình như bà Lan cũng thấy điều đó ở con trai nên vội nói:
– Gia Huy…
Gia Huy giật mình hỏi lại:
– Có chuyện gì vậy ạ?
– Hai đứa ngồi chơi, mẹ đi xuống bếp xem nấu nướng thế nào?
Hải Anh nhanh nhảu:
– Để cháu đi với Bác, gì chứ khoản nấu nướng là cháu thích lắm…
– Vậy chắc cháu nấu ăn ngon lắm…
Hải Anh chỉ cười thay cho câu trả lời, thấy vậy bà Lan nhìn về phía phòng Gia Minh chép miệng:
– Vậy mà nhà này vô phước…
Bà bỗng im bặt khi nhìn thấy chị Bé Tư đang nhìn mình, nhưng Hải Anh thì không hiểu nên hỏi lại:
– Là sao ạ? Bác có anh Gia Huy chẳng khác nào bắt được vàng, Ba má cháu ao uớc mãi mà không được, chỉ sanh được hai chị em nhưng đều là vịt giời…
Biết cô gáι không hiểu ý mình, cũng như khi mới đến cô ta đã chσáпg ngợp bởi cơ ngơi nhà Bà, thì thôi kệ cô ta muốn nghĩ sao thì nghĩ, bà không trả lời mà quay sang kiểm tra các món ăn. Đúng lúc này thì xe ông Vĩnh về, bà Thúy Lan có chút bối rối bởi mới đêm qua hai ông bà còn cơm không lành canh chẳng ngọt, nhưng chẳng nhẽ bây giờ nhà đang có khách mà bà mặt nặng mày nhẹ rồi cô ta lại hiểu nhầm, nhưng nếu bây giờ bà lại hỏi trước thì hóa ra bà lại chịu lép vế hay sao?
Ông Vĩnh về đến nhà là lên thẳng phòng và đóng cửa lại, bây giờ ông không muốn gặp ai mà chỉ muốn được ở một mình, tiếng cười nói chuyện điện thoại của Gia Huy làm ông muốn điên, không thèm thay quần áo, ông mệt mỏi nằm vật ra giường mà suy nghĩ, bỗng ông có cảm giác hụt hẫng như vừa mất đi một cái gì lớn lắm, mà không hụt hẫng sao được khi khối tài sản bỗng dưng không còn trong tay mình, và ông khóc, ông cảm thấy đau đớn mà bất lực không thể hé răng nói với ai. Làm sao ông có thể chịu nổi ánh mắt khinh bỉ của mọi người, ông đã quen với những lời khen ngợi, thậm chí ông biết những kẻ cơ hội đang xu nịnh mình nhưng mà ông vẫn thích. Nếu như bây giờ chính những người đó cười vào mặt ông mà nói rằng: Tưởng ông thế nào chứ hoàn toàn rỗng tếch, tài sản của người ta mà nhận vơ vào mình thì ông ทɦụ☪ nhã như thế nào?
Bỗng tiếng chuông điện thoại reo, lúc đầu ông không muốn nghe bởi sợ đó là cuộc gọi của nhân viên ngân hàng, nhưng bây giờ những tài sản thế chấp đó ông đã bàn giao cho bà Nhã Trúc, vậy thì bây giờ ông còn gì mà sợ chứ? Nghĩ vậy nên ông cầm điện thoại lên nghe thì đúng như dự đoán, đó là cậu Hoạt nhân viên ngân hàng gọi đến:
– Alo, tôi nghe…
– Cháu là Hoạt bên ngân hàng chú Vĩnh ơi…
– Tôi biết rồi, nhưng anh gọi cho tôi có gì không?
Đến lượt cậu Hoạt ngạc nhiên:
– Ơ…sao chú lại nói thế ạ? Khoản nợ ngân hàng chú vay đã hết thời gian, nếu không có ý kiến của chú thì bắt buộc ngân hàng phải ra thông báo phát mãi để thu hồi nợ…
Ông Vĩnh tỏ ra bực mình quát lớn trong máy:
– Phát mãi thì làm đi, ai mà sợ chứ?
Cậu Hoạt vô cùng ngạc nhiên bởi chỉ mới sáng nay thôi, khi anh gọi thì ông ta còn hứa hẹn mà đến bây giờ làm như mình không nợ nần gì, nếu ông ta đã thách thức như vậy thì anh cũng chỉ còn cách báo cáo lãnh đạo. Cách đây mấy ngày ông ta còn báo với anh rằng ông ta sắp bán tài sản để trả hết nợ, lúc đó sẽ mời đại diện ngân hàng lên ký tay ba với ông và người mua, nhưng cứ hết mấy ngày lại hẹn tiếp mấy ngày khác làm anh sốt ruột, bây giờ lại thách thức thì thật cũng không còn cách nào khác…
Ông Vĩnh trả lời cậu Hoạt xong thì tỏ ra không vừa lòng với bà Nhã Trúc, tại sao sau khi ông đã bàn giao lại tài sản của Hà Gia rồi, thì không trả luôn nợ đi mà để ngân hàng lại làm ông đau đầu nữa chứ. Vì đang ở nhà nên ông không đi sang phòng bà, một phần ông không muốn cho mẹ con bà Lan biết, chỉ còn cách nhắn tin cho bà Trúc nhưng điện thoại đã khóa không liên lạc được, rồi ông ʇ⚡︎ự nhủ mình bây giờ có quyền quản lý tài sản đó nữa đâu, thì việc gì phải ôm rơm cho nặng bụng, mà có khi bây giờ bà ấy đang lo trả nợ cũng nên…
Tiếng gọi của Gia Huy làm ông cắt ngang dòng suy nghĩ:
– Ba ơi xuống ăn cơm
Ông Vĩnh đang còn giận việc con trai lấy tiền nên không thèm trả lời, nhưng với ai chứ với Gia Huy thì không ổn, gọi mãi không được thì hắn bắt đầu lấy chân đá vào cửa làm ông bắt buộc phải lên tiếng:
– Mày làm gì thế hả? muốn phá cửa hay sao?
Không ngờ hắn trơ trẽn trả lời:
– Nhà còn phá được thì cái cάпh cửa này nhằm nhò gì? thôi Ba xuống ăn cơm…
– Tao không ăn…
Thay vì ʇ⚡︎ự ái hay tức giận, Gia Huy cứ trơ mặt ra rồi cười nham nhở:
– Hihi Ba cho con ít tiền đi Ba, mang tiếng công ʇ⚡︎ử mà trong túi không có tiền thì kỳ lắm…
Ông Vĩnh giật mình:
– Cái gì? mày vừa lấy của tao hai ngàn mấy đô mà giờ còn hỏi tiền nữa hả?
Gia Huy đưa một ngón tay lên miệng ra chiều nói Ba im lặng, giọng hắn có vẻ bí mật:
– Ba nói nhỏ thôi, nhà có khách đó…
– Khách nào tao cũng không thèm bận tâm, tránh ra cho tao đi ngủ…
– Ba không ăn cơm cũng được nhưng ba cho con tiền đi chơi với bạn gáι…
– Tao không còn tiền, còn hơn hai ngàn đô mày lấy hết rồi còn gì?
– Ba nói với ai chứ nói với con là không ổn đâu nghe, con nhắc lại một lần nữa là Ba có đưa tiền cho con không?
– Tao không còn tiền, tao cũng sắp ૮.ɦ.ế.ƭ rồi đây…
Gia Huy lườm ông một cái thật dài rồi quay lưng bước đi, sở dĩ hắn không thèm nói nữa bởi ánh mắt của hắn đã chiếu tướng cặp tỳ hưu bằng vàng tгêภ bệ thờ, chỉ cần mang ra tiệm cầm đồ thì chỉ một phút ba mươi giây là có khối tiền. Nói là làm, hắn trèo lên lấy cặp tỳ hưu của nhà họ Hà rồi nhanh chóng ra khỏi nhà…
Chờ mãi không thấy ông Vĩnh và Gia Huy xuống phòng ăn, bà Thúy Lan nói với Hải Anh:
– Chẳng hiểu cha con ổng còn làm gì mà không xuống ăn chứ? Đồ ăn nguội hết rồi, con ngồi chơi để Bác lên phòng xem sao?…
Bỗng Hải Anh lên tiếng:
– Bác để cháu lên gọi cho ạ…
– Cháu biết ở đâu phòng nào mà gọi?
– Bác lo gì? chỉ cần nhìn bên ngoài là cháu cũng đoán đâu là phòng của người trẻ còn đâu là phòng của Ba mẹ…
Bà Thúy Lan lúc đầu đồng ý, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác lo lắng khi cô gáι này quá dạn dĩ, có bao giờ cô ta lên phòng thằng Huy rồi lại xảy ra chuyện nọ kia, bà còn lạ gì tính con trai bà, chỉ cần mỡ dâng miệng mèo thì nó không bao giờ từ chối, còn ông Vĩnh cũng đừng chủ quan, thời buổi này vàng thau lẫn lộn cũng chẳng biết đâu mà lần, bà đã từng nghe nhiều cô gáι tuổi mười tám đôi mươi, nhưng chỉ cần người đàn ông có tiền thì cô ta cũng không bận tâm ông ta bao nhiêu tuổi, mà miễn sao nặng túi là được. Nghĩ như vậy nên bà ấn vai cô gáι ngồi xuống rồi nói:
– Thôi để bác, cháu cứ ngồi đây chơi một lát…
Hải Anh có vẻ không vừa lòng, cô đang muốn được ҳâм пҺậρ tư gia nhà họ Phùng mà không có lý do nào, đây chính là cơ hội thì bà ta lại ngăn cản, nhưng thôi cuộc chinh phục còn dài mà, nhất định tài sản này sẽ là của mình, nếu không thì cũng phải chia đôi cho hai anh em…
Bà Lan đi nhanh về phòng, khi đến nơi thì điện thoại có tin nhắn nên bà vội xem, thì đó là tin nhắn của ông Hòa, bà thắc mắc không hiểu sao ông ấy lại nhắn vào giờ này? Sợ ông Vĩnh đi ra bất ngờ nên bà vội cầm điện thoại rồi đi vào toilet. Dòng tin nhắn của ông Hòa làm bà lo lắng:
– Ông ta đâu rồi? tại sao nhân viên ngân hàng lại đến gặp chủ tịch chứ? Có cả côпg αп nữa…
Bà nhắn lại:
– Anh lo gì? chắc lại mấy cái công trình xây dựng lại xảy ra sự cố gì rồi…
– Nếu xảy ra sự cố thì liên quan gì đến ngân hàng? Bỗng nhiên anh đang lo vụ thế chấp mấy khách sạn vay tiền ngày xưa…
– Ối trời, anh có bình thường không hả? chuyện bao lâu rồi chứ? Giờ anh có hỏi ông ta vay bao nhiêu tiền thì có khi ông ấy cũng không biết…
– Mong là như thế, em gọi ông ấy lên công ty gấp, họ đang chờ…
– Dạ, anh theo dõi nội dung cuộc nói chuyện xem sao nhé…
Thay vì gọi chồng con xuống ăn cơm, bà Thúy Lan vội mở cửa vào phòng thì thấy ông Vĩnh đang để nguyên bộ quần áo lúc sáng nằm ngủ, bà khẽ gọi ông:
– Anh Vĩnh…
Ông Vĩnh miệng ú ớ:
– Tao hết tiền rồi, mày lấy của tao…
Biết ông mê sảng nhưng bà chợt nghĩ thằng Huy chỉ lấy có hai ngàn đô mà ông quan trọng thế? Thậm chí ngay cả trong giấc mơ mà vẫn còn nhớ, bà lay ông một lần nữa:
– Dậy…dậy mau, ngân hàng và côпg αп đến công ty gặp ông kìa…
Đang ngủ, ông Vĩnh tỉnh hẳn ngủ khi nghe bà Lan nhắc đến ngân hàng và côпg αп, ông vội vàng ngồi bật dậy hỏi dồn:
– Công an đến tìm tôi đâu?
– Họ đến công ty và đang ngồi chờ ở đó…
Không cần nghe hết câu, ông Vĩnh vội vàng chạy ra xe và đi luôn, ông không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chuyện nợ nần thì giao cho Bà Nhã Trúc trả nợ rồi, vậy ông còn gì mà dính đến côпg αп chứ? Xe chạy đến cơ quan thì ông chạy thẳng vào phòng và đúng như lời bà Thúy Lan nói, hai người đang ngồi chờ ông chính là cậu Hoạt ngân hàng và một người mặc quân phục côпg αп. Ông lên tiếng trước:
– Các anh gặp tôi?
Sau khi chào hỏi nhau thì người kia giơ thẻ ngành ʇ⚡︎ự giới thiệu mình là Long, thuộc đội điều tra xét hỏi côпg αп Thành phố. Không hiểu sao ông Vĩnh lúc này bỗng cảm thấy không yên, một cảm giác mơ hồ ҳâм cҺιếм tâm trí ông, rõ ràng đây không chỉ đơn thuần là thế chấp tài sản để vay tiền mà có một cái gì đó liên quan đến pháp luật…