Tác giả: Nguyễn Hiền
Cả đêm ông Vĩnh không tài nào ngủ được, ông mong cho trời mau sáng để gọi bà Nhã Trúc ra ngoài trước khi bà Lan thức giấc, vì không muốn cho bà ta biết, nên đêm qua lấy cớ đang giận nhau mà ông sang phòng sách ngủ để sáng đi sớm cho tiện. ông đã tính toán nước cờ phải lấy lòng bà Trúc, cho dù ông có phải qùγ xuống xin bà tha thứ thì ông cũng sẵn sàng, miễn sao ông không bị mất tập đoàn rơi vào tay mẹ con bà ấy…
Rồi ông ngủ quên lúc nào không biết, đến khi giật mình tỉnh giấc thì nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ sáng. Vội vàng ra khỏi phòng, ông ghé đến phòng bà Trúc và khẽ gọi:
– Em ơi, đi thôi…
Không có tiếng trả lời, ông đẩy cửa định bước vào thì thấy cửa đã khóa, như vậy có nghĩa bà ấy đã ra khỏi nhà rồi nên ông cũng vội vàng đi xuống. Vừa xuống đến phòng khách thì ông thấy bà Thúy Lan cũng đang ngồi ở đó, có lẽ bà ấy cũng vừa ngủ dậy, vì đêm qua hai người giận nhau nên việc ông đi ra ngoài thì bà Lan cũng không thấy có gì lạ, chỉ khác mọi ngày hai người ăn sáng xong thì ông ấy mới đi làm, nhưng nay thì khác, ông ấy đi sớm hơn và thấy bà ngồi đó mà cũng không thèm hỏi lấy một câu, chắc chờ bà lên tiếng trước hay sao?
Ông Vĩnh đến phòng công chứng thì chỉ thấy vợ chồng Gia Minh, mà không thấy ông Vũ cũng như bà Nhã Trúc thì ngạc nhiên, bởi hai người đó là chủ chốt, đừng nói giống cái lần ông Vũ hẹn ông rồi cho cậu Huấn tiếp là không được, dù sao ông cũng thuộc hàng cha chú chứ không thể coi thường ông được. Ông hỏi Gia Minh:
– Thế mẹ con đâu?
Gia Minh cười:
– Mẹ ủy quyền cho vợ chồng con rồi Ba…
– Ủy quyền cái gì? tại sao lúc nào bà ấy cũng ủy quyền? 25 năm trước cũng chỉ vì cái giấy ủy quyền này đây…
– Ba sử dụng tài sản của ông ngoại cho mẹ suốt 25 năm, nếu như mẹ không ủy quyền thì Ba có được như bây giờ không? 25 năm lợi nhuận biết bao nhiêu mà Ba có nghĩ đến mẹ con con không? hay Ba chỉ nghĩ đến bản thân và mẹ con bà ấy?
Ông Vĩnh tím mặt, ông không ngờ những lời cay đắng ấy lại thốt ra từ miệng của Gia Minh, mà không phải là bà Nhã Trúc, thằng này vốn hiền lành nhưng gặp phải con vợ ghê gớm nên cũng thay đổi rồi, nhưng nên nhớ ông là Vĩnh chứ không phải ai khác mà dễ ЬắϮ пα̣t, cho dù người đó là ai? ông đứng phắt dậy quắc mắt lườm Lan Chi nhưng miệng lại quát con trai:
– Mày im đi, đừng có hỗn…
Nghe tiếng quát lớn, bảo vệ phòng công chứng đi vào nói:
– Đề nghị ông ngồi xuống và giữ trật ʇ⚡︎ự, đây là văn phòng công chứng, có gì về nhà nói chuyện…
Không hiểu vì đang sẵn cơn bực tức, hay ông ta cảm thấy đuối lý nên định tìm cách không hợp tác mà quay sang quát thẳng vào mặt bảo vệ:
– Ông thì biết cái gì mà can thiệp vào, tôi vốn ăn to nói lớn nên không nhỏ nhẹ được, hơn nữa nó là con mà hỗn với cha thì tôi phải dạy dỗ nó, ông cũng im đi, bực mình…
Nói rồi ông đùng đùng đi ra ngoài, nhưng chợt dừng lại khi chuông điện thoại reo. Bỗng ông tái mặt khi cuộc gọi đó là của ngân hàng, và ông cũng biết rằng thời gian gia hạn không còn nữa, ngoái lại nhìn vào trong nơi Gia Minh đang ngồi, ông lưỡng lự nửa muốn đi nửa lại muốn ở lại, nếu ông về lúc này thì ngân hàng sẽ niêm phong và phát mãi tài sản thế chấp, còn ông quay lại thì há chẳng phải mất mặt lắm hay sao. Đúng lúc này thì bà Nhã Trúc cùng với ông Vũ từ quán café bên cạnh đi vào, hóa ra từ nãy giờ hai người ngồi uống café ở quán bên cạnh mà ông không biết.
– Em ở bên đó mà sao không gọi anh?
Thay vì trả lời thì bà Nhã Trúc với nét mặt hết sức lạnh lùng nói với ông:
– Thôi hạ màn được rồi, những gì không phải của anh thì hãy trả nó về chỗ cũ, tôi chỉ yêu cầu lấy lại tài sản của mình, còn những gì là của anh thì nó vẫn là của anh. Có một việc vì con mà tôi nhân nhượng lần cuối cùng, đó là tôi sẽ trả hết số nợ ngân hàng mà anh đã thế chấp tài sản của tôi để vay. Còn nếu như anh không hợp tác thì tôi sẽ mời luật sư để giải quyết…
– Dù sao mình cũng từng là chồng vợ gần 30 năm, dù không còn tình thì cũng còn nghĩa, anh xin em tha thứ cho anh mà cứu vớt Phùng Gia, nếu mất nó thì anh cũng không cần sống làm gì nữa…
Bà cười cay đắng:
– Vợ chồng. Đến bây giờ mà anh còn mở miệng ra nói được hai từ đó hay sao? Anh ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ có con với người phụ nữ khác còn chưa đủ, mà ngang nhiên đưa mẹ con bà ta về nhà của tôi, cũng chỉ vì đã ký giấy ủy quyền 25 năm cho anh được sử dụng số tài sản mà tôi phải chôn vùi tuổi thanh xuân trong suốt thời gian đó, để hàng ngày chứng kiến anh cùng mẹ con bà ta nói cười, ăn sài tгêภ tài sản của mình. Tôi hỏi anh tàn nhẫn đến như vậy mà không day dứt chút gì hay sao?
Bỗng ông Vĩnh qùγ xuống trước mặt bà Nhã Trúc và nắm tay bà van xin, nhưng bà vẫn lạnh lùng nhìn đi chỗ khác:
– Cũng đã một lần ông qùγ cầu hôn tôi với đủ loại lời hứa, ông còn nhớ không? và ông đã thực hiện như thế nào? hay chỉ vài năm sau ông đã hiện nguyên hình là một con cáo già, một kẻ phản bội…
– Anh sai rồi, anh sẽ đuổi mẹ con bà ta đi, miễn sao em cứu Phùng Gia, anh xin em…
Chứng kiến tất cả mọi chuyện, Gia Minh nhìn mẹ thốt lên những lời từ đáy lòng với Ba, mà hai hàng nước mắt đã chảy ra từ lúc nào, anh đứng dậy định đi ra ôm lấy mẹ và nói Ba về đi, nhưng Lan Chi đã kéo anh lại:
– Trước sau cũng sẽ có ngày này, anh cứ để cho mẹ nói…
– Anh thương mẹ…
Cô ʋòпg tay ôm chồng như truyền thêm sức mạnh, lúc này bà Nhã Trúc khuôn mặt cũng đã đầy nước mắt, bà cay đắng:
– Ông có quyền gì ở cái nhà đó mà đòi đuổi ai? không chỉ mẹ con bà ta mà chính ông cũng không thể trở về đó được nữa, ông rút tiền của Hà Gia đưa bà ta mua đất thì hãy về đó mà hưởng hạnh phúc. Ngôi biệt thự này tôi sẽ cho thuê nên thông báo cho ông liệu đường thu xếp…
Ông Vĩnh như hóa đá khi nghe những lời từ miệng của bà Trúc, không chỉ riêng ông Vĩnh mà ngay cả Gia Minh cũng vô cùng ngạc nhiên, anh không thể ngờ ngôi biệt thự mà anh và mẹ đã chứng kiến sự ngang ngược của mẹ con bà Lan lại cũng là tài sản của ông ngoại. Nhìn Ba ૮.ɦ.ế.ƭ lặng mà hai hàng nước mắt rơi đầy mặt làm lòng anh cũng quặn đau. Lan Chi đi lại gần ôm lấy bà Nhã Trúc, cô thật sự không ngờ mẹ có đủ can đảm để thốt ra những lời cay đắng mà mẹ đã nín nhịn suốt mấy chục năm trời, cô thì thầm bên tai mẹ:
– Mẹ giỏi lắm, trước sau cũng phải có ngày này…
Bà Nhã Trúc cũng đau lòng khi chứng kiến sự suy sụp của ông Vĩnh, bà không thể thốt nên lời mà chỉ gật đầu, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô như muốn truyền đi một thông điệp để cô yên tâm…
Vòng tay ôm cha từ phía sau, Gia Minh cảm động:
– Bình tĩnh đi Ba…
Ông Vĩnh xoay người lại gục đầu vào vai con trai nghẹn ngào:
– Mất hết rồi con ơi…
– Mẹ đang cứu Ba đó, Ba bình tĩnh nghe con nói…
Hai cha con đi sang quán café nói chuyện, Gia Minh lúc này cũng bình tĩnh lạ thường, anh từ tốn nói:
– Nếu mẹ không can thiệp vào chuyện này thì liệu Ba có giữ được tập đoàn Phùng Gia không? con biết Ba cũng rất tâm huyết với việc xây dựng, và mong muốn Phùng Gia ngày càng phát triển và vươn xa, nhưng Ba thử nghĩ xem tại sao Ba lại nợ nần? Với cách tiêu sài của Gia Huy và nhu cầu của mẹ Lan, thì Ba có thêm một núi tiền nữa cũng không đủ, trong khi tình hình kinh tế ngày một khó khăn. Đáng lý Ba phải trả nợ ngân hàng và bàn giao toàn bộ tài sản cho Hà Gia, nhưng đằng này mẹ sẵn sàng trả số tiền nợ đó, vậy mẹ không đang cứu Ba thì là gì?
– Không con ơi, nếu Ba phải trả cho Hà Gia thì Ba còn lại gì? các đối tác nhìn Ba bằng con mắt như thế nào?
Anh ghé vào tai Ba nói gì đó, chỉ thấy ông ta im lặng hồi lâu rồi gật đầu. Trước khi hai cha con đi vào bên trong thì ông chỉ nói với Gia Minh một câu:
– Con hứa giữ lời với Ba đấy nhé…
Gia Minh cười:
– Ba lo gì chứ? Con là con trai của Ba mà, Ba ký trả lại cho Hà Gia thì cũng là của con, vậy Ba còn lo gì nữa…
– Đối tác…
– Trời ơi, có ai biết việc này đâu? Ba nói Hà Gia chỉ là công ty con của Phùng Gia thôi và Ba vẫn là một chủ tịch mà, nhưng có một điều tuyệt đối Ba không được cho Gia Huy tham gia vào tập đoàn này, ý con nói chắc Ba cũng hiểu rồi…
– Tại Ba hết, cũng Ϯộι cho bà ấy…
Cầm bàn tay của Ba đang run lên trong tay mình, Gia Minh nói với Ba:
– Ba thử nói mình bị phá sản và yêu cầu bán lô đất ở Phú quốc xem bà ấy có chịu không? mẹ con bà ấy chỉ tốt khi Ba là cái mỏ tiền thôi…
– Con đừng nói vậy mà Ϯộι mẹ Ba, bà ấy theo Ba mấy chục năm trời mà không hề có danh phận, tất cả Ϯộι lỗi là do Ba gây nên…
– Vậy còn mẹ con thì sao? Mẹ đã vì con mà chịu đựng suốt mấy chục năm, những khi tỉnh dậy giữa đêm, con đã chứng kiến những tiếng khóc kìm nén của mẹ, thử hỏi có người phụ nữ nào mà chịu chung chồng không Ba?
Ông Vĩnh im lặng, ông còn biết nói gì nữa, tất cả cũng là tại ông, nhưng không phải vì thế mà ông không có trách nhiệm với mẹ con bà Lan được, nếu không có sự ràng buộc bởi thằng Gia Huy thì còn đỡ, đằng này…
– Nhìn mẹ con nhiều khi Ba cũng day dứt lắm, nhưng Ba biết mẹ con còn kinh tế, đằng này bà Lan chỉ có hai bàn tay trắng, nếu một ngày mà Ba bỏ bà ấy thì cuộc đời bà ấy sẽ như thế nào…
Gia Minh lắc đầu, đến lúc này rồi mà Ba vẫn lo cho người đàn bà kia thì cho dù có nói thế nào thì cũng vô ích. Bây giờ anh cứ hứa để ông ta ký rồi sau này sẽ tính, anh biết để đuổi được mẹ con bà Lan ra khỏi nhà là một bài toán không đơn giản, nhưng việc đầu tiên anh phải thu hồi tài sản của ông ngoại rồi tính sau…
Vì đã một lần chủ quan không đọc hồ sơ chuyển nhượng nên ông mới phải chịu lép vế như thế này, lần này ông không cho phép mình chủ quan nữa, ông Vĩnh ngồi soi từng chữ, đọc từng câu làm nhân viên công chứng sốt ruột:
– Chú có cần cháu đọc cho nhanh không?
– Thôi thôi tôi sợ mấy người lắm rồi, các người viết một đằng nhưng lại đọc một nẻo thì ai mà biết…
Lúc này Gia Minh mới lên tiếng:
– Đây là cam kết Ba trả lại tài sản cho Hà Gia chứ không phải ba cho tặng hay chuyển nhượng gì, Ba ký xong là trút gánh nặng cho mẹ, Ba còn nói gì nữa…
Ông Vĩnh thắc mắc:
– Sao trong này không thấy nói đến khoản nợ ngân hàng?
– Khi Hà Gia nhận lại tài sản mà muốn giữ được không bị phát mãi thì phải trả nợ, luật sư đang muốn làm rõ tại sao hồi trước Ba không đứng tên chủ sở hữu mà lại thế chấp vay được tiền? có gì khuất tất ở đây? nếu Ba cứ cố tình kéo dài thì để luật pháp vào cuộc, lúc đó không còn là chuyện giải quyết trong gia đình mà là luật pháp rồi…
Ông Vĩnh tái mặt, chính ông cũng không hiểu cậu trợ lý làm việc với bên ngân hàng thế nào, anh ta chỉ nói ông phải chi một khoản tiền lót tay là xong, giờ chuyện này ông đang muốn giấu kín, nếu đưa ra pháp luật lại rùm beng lên thì còn gì nữa…