Cuộc chiến hào gia – Chương 12

Tác giả: Nguyễn Hiền

Mệt mỏi trở về nhà, ông Vĩnh thấy xe của Gia Minh đang ở trong sân, có nghĩa là con trai đang ở nhà, liếc nhìn phòng khách trống trơn nên ông đi thẳng về phòng. Chợt ông giật mình khi cάпh cửa tủ mở toang, và có dấu hiệu lục lọi bởi quần áo vương vãi tгêภ sàn nhà, thôi ૮.ɦ.ế.ƭ giờ ông mới nhớ Gia Huy đang ở nhà, việc này rõ ràng là nó đã vào phòng ông lục lọi chứ không ai khác, nhưng ông nhớ lúc đi ra ngoài ông có khóa tủ rồi mà, lục túi tìm chùm chìa khóa thì ôi thôi, ông không mang theo mà lại để tгêภ bàn. Ông Vĩnh chán nản buông mình xuống giường nhưng rồi ông bật dậy lao ngay về phía két sắt, mặt ông tái đi, hai môi lắp bắp nói không thành lời khi hơn 2 ngàn USD ông cất trong đó không cάпh mà bay, và ông đã khóc…những giọt nước mắt uất nghẹn cứ thế rơi xuống khuôn mặt, ông ʇ⚡︎ự hỏi mình đã làm gì mà ông trời lại trừng phạt như thế này? Chuyện này chưa xong thì lại đến chuyện khác, ngày mai, ngày mai ông biết làm gì đây để giữ lại tài sản cho mình, thằng Huy và mẹ nó không hiểu cho ông, ông cũng đang cố gắng giữ lại tập đoàn này vì ai chứ? Vậy tại sao nó lại không nghĩ cho ông? Tại sao lại lấy đi từng đồng bạc cuối cùng? Trời ơi…

Ông Vĩnh ngồi bệt xuống sàn nhà bất lực mặc cho dòng nước mắt cứ thế rơi ʇ⚡︎ự do, hai ngàn USD thật sự không đáng bao nhiêu nhưng lúc này với ông thật là lớn và cần thiết, vậy mà thằng Huy đã lấy hết không để lại dù chỉ một tờ, nó chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không cần biết đến cảm xúc của người khác, có số tiền tгêภ chắc giờ đây nó lại đang nướng vào những cuộc vui chơi hoan lạc ở vũ trường hay quán Bar nào đó…

Đúng như ông Vĩnh dự đoán, sau khi ngủ dậy thì Gia Huy đi sang phòng Ba để xin tiền nhưng ông Vĩnh không có nhà, xuống đến phòng khách thì cũng không có ai, cậu ta bèn quay lại phòng Ba để lục tìm thì thấy chùm chìa khóa đang để tгêภ bàn, trước tiên cậu ta tìm trong tủ nhưng không thấy gì ngoài quần áo nên tức giận ném vương vãi xuống sàn nhà, miệng lẩm bẩm:

– Ông già ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt, đi đâu mà không để tiền ở nhà cho mình chứ? Rõ ràng ông ấy biết mình hết tiền mới về nước mà…

Khi quay trở ra bỗng mắt cậu ta sáng lên khi nhìn thấy két sắt ở cuối phòng, sẵn chùm chìa khóa trong tay, Gia Huy liền tiến lại gần và không khó để mở cάпh cửa, nhìn tập tiền USD mà mắt cậu ta sáng lên và không cần đếm xem số tiền là bao nhiêu mà nhanh tay đút vào túi và cũng không thèm khóa lại…

Xuống đến phòng khách, chợt cậu ta nhớ có nhìn thấy chiếc đồng hồ của ông Vĩnh để tгêภ bàn, nên lại quay vào phòng cầm luôn bỏ vào túi, xong việc cậu ta huýt sáo một bản nhạc vui và tiến ra cổng đón taxi đến quán Bar…

Cậu ta không biết rằng một chiếc taxi cũng đang bí mật bám theo sau, Hải Anh từ ngày biết Lan Chi đã đến đây thì tiến hành điều tra, cô ta biết Gia Minh chồng Lan Chi có đứa em trai mới từ nước ngoài trở về, đây đúng là miếng mồi béo bở thì cô ta không thể bỏ qua và cơ hội đã đến…

Vừa đến cửa quán Bar, Gia Huy được đón tiếp rất chu đáo, mặc dù ở nước ngoài nhưng mỗi khi về Việt nam, thì cậu ta thường đến đây bởi nổi tiếng là thiếu gia lắm tiền nhiều của, và lần này cũng thế cậu vênh váo từ cửa, và khi vào trong thì cũng đã được bố trí một bàn chính giữa mà từ đó cậu ta có thể quan sát xung quanh. Hải Anh nhanh chóng chọn một bàn ngay bên cạnh và bắt đầu ra tín hiệu, cô ngồi ngắm anh chàng không chớp mắt làm Gia Huy tò mò, cậu ta lại gần cô gáι:

– Tại sao cô lại nhìn tôi?

Hải Anh cười:

– Tại anh đẹp trai, đẹp thì phải có người chiêm ngưỡng chứ…

– Cô thấy tôi đẹp thế nào?

Hải Anh tỏ ra ngây thơ nhưng không kém phần hóm hỉnh:

– Cao như người mẫu nè, mũi cao nè, mắt to tròn và rất đàn ông…

– Rất ngoan, thưởng cho em nè…

Nói rồi cậu ta rút ngay một tờ tiền 100USD dúi vào ռ.ɠ-ự.ɕ cô nàng trước sự tán dương của mọi người. Về phía Hải Anh, nhân cơ hội này cô áp ngay bộ ռ.ɠ-ự.ɕ no tròn vào lưng cậu ta từ phía sau, đồng thời ☪.ắ.ท ท.ɦ.ẹ vào vành tai rồi thổi hơi nóng vào gáy, làm cậu ta ђ.ư.ภ.ﻮ ק.ђ.ấ.-ภ vội quay lại ôm lấy cô rồi nói:

– Em yêu, lại đây…

Vẻ ngượng ngùng của cô gáι làm cậu ta càng thêm thích thú, suốt buổi tối hôm đó hai người cứ quấn lấy nhau không rời. Khi đêm đã về khuya, Hải Anh ghé tai Gia Huy nói nhỏ:

– Khuya rồi, mình về thôi…

Lúc này Gia Huy cũng không còn tỉnh táo nữa nên lè nhè:

– Ờ về…về đâu?

– Thì về nhà anh chứ về đâu?

Lúc này trong đầu Hải Anh nảy ra hai ý, một là cô đưa anh vào khách sạn rồi lấy cớ hai người ngủ qua đêm, nhưng cô vội dừng lại ngay bởi cái kịch bản đó quá xưa rồi, hơn nữa anh ta lại mới ở nước ngoài về, nơi mà môi trường sống vô cùng thoải mái trong việc quαп Һệ nam nữ, vậy thì chỉ còn phương án thứ hai là đưa anh ta về nhà, thôi thì mưa dầm thấm lâu, hơn nữa mục đích của cô là đang tìm cách để tiếp cận gia đình anh ta, cho nên đây chính là cơ hội để cô thực hiện ý định đó.

Bà Thúy Lan sốt ruột ngồi ở phòng khách chờ con, suốt buổi tối không biết Gia Huy mở két lấy của ông Vĩnh bao nhiêu tiền mà ông ấy gầm lên như con hổ bị chọc tiết, la mắng Gia Huy xong ông ta lại quay sang nhiếc móc bà, đổi cho bà không biết dạy con, bà tức nhất là ông ta so sánh Gia Huy với Gia Minh, ông ấy muốn nói gì cũng được vì đây không phải lần đầu nhưng đừng có nhắc đến mẹ con bà Hai, bà biết bà Hai tгêภ phòng có nghe thấy nhưng cũng như những lần khác bà đều im lặng, chỉ sợ con trai về giữa chừng thấy Ba mẹ cãi nhau là nó lại đòi bay sang bển nên bà phải nhịn, nhưng hình như bà càng nhịn thì ông lại càng làm tới. Cuối cùng bà đành ra khỏi phòng đi xuống phòng khách và ngồi một mình ở đó…

Tiếng chuông cửa vang lên thì bà Lan biết Gia Huy đã về nên vội vàng chạy ra, Nhưng khi cάпh cửa được mở ra thì bà vô cùng kinh ngạc khi thấy đi cùng con trai là một cô gáι vô cùng xinh đẹp, lúc này Gia Huy người mềm nhũn dựa hẳn vào người cô gáι. Thấy vậy bà vội vàng tay đỡ con trai, miệng nói:

– Để Dì đỡ nó, trời ơi nặng vầy nè…

Hai người phụ nữ một già một trẻ cùng dìu Gia Huy vào nhà, nhìn cô gáι bé nhỏ đỡ thằng con trai cao lớn mà bà ҳúc ᵭộпg, sau khi đưa Gia Huy vào phòng, Hải Anh quay sang bà Lan lễ phép:

– Con xin phép dì con về…

Bà Lan cầm tay cô gáι:

– Ừ, thôi cũng trễ rồi mà xe taxi đang chờ, rồi sáng mai ghé ăn cơm với Dì và Gia Huy nghen…

– Dạ, con nhớ…

Cô gáι ra về rồi mà bà Lan còn cứ đứng ngẩn ngơ, thứ nhất bà không muốn lên phòng gặp ông Vĩnh, bà vẫn còn ấm ức bởi hồi chiều ông ta dám nặng nhẹ với bà, bà cũng đã lờ mờ đoán có chuyện gì xảy ra, nhưng đó là chuyện của ông ấy chứ có liên quan gì đến bà đâu cơ chứ. Điều mà bà lo nhất là thằng Gia Huy, phải vất vả lắm nó mới chịu nghe lời bà để trở về, bà đang tìm cơ hội để tâm sự với ông Vĩnh cho nó làm một vị trí nhàn hạ nào đó, bà cũng không biết nó học về chuyên ngành gì, điều đó chỉ có ông ta mới biết…

Bà ngồi suy nghĩ rồi ngủ gật lúc nào không biết, lúc này Gia Minh cũng vừa về, nhìn thấy mẹ Ba ngồi ngủ ở ghế sofa thì anh ngạc nhiên:

– Mẹ Ba sao không vào phòng ngủ ạ…

Nghe tiếng nói của Gia Minh, bà Lan giật mình lúng túng:

– Ờ…ờ…ngồi chơi vậy mà ngủ lúc nào không biết…

Rồi không chờ Gia Minh trả lời, bà nói tiếp:

– Mà con đi đâu thế? Trễ rồi…

– Dạ, con đưa Lan Chi về bên nhà…

Bỗng bà Thúy Lan cầm tay Gia Minh ҳúc ᵭộпg:

– Gia Minh ơi…

Nghe tiếng của mẹ Ba nghèn nghẹn như sắp khóc, Gia Minh định bước lên lầu nhưng vội quay lại:

– Mẹ Ba sao vậy? có chuyện gì hay sao ạ?

– Mẹ khổ lắm con ơi…

– Có chuyện gì? có phải chuyện em Huy lấy tiền của Ba không? thôi Dì cũng bỏ qua cho Ba…

– Thằng Huy…

Bà bỏ lửng câu nói, ngước nhìn anh như chờ đợi, thấy vậy Gia Minh càng lo lắng không hiểu đã xảy ra chuyện gì:

– Gia Huy làm sao? Em ấy về chưa ạ?

Lúc này bà Lan kéo anh ngồi xuống ghế, bắt đầu tâm sự:

– Thằng Huy nó không được thuần tính như con, nhưng cha mẹ sinh con trời sinh tính. Bây giờ nó ương bướng như vậy thì biết làm sao? Dì phải nói mãi nó mới chịu trở về chứ cứ ở bển thì tương lai sao đây? tiền đâu mà cung cấp? Dì muốn con nói với Ba cho nó làm một vị trí nào đấy trong tập đoàn, nó phải lao động thì mới biết quý trọng đồng tiền, chứ cứ như thế này thì Dì ૮.ɦ.ế.ƭ mất con ơi…

Đến lúc này thì Gia Minh đã hiểu ý mẹ Ba muốn gì? nhưng anh không thể nói ra mọi chuyện được, bà ấy nói ra như vậy chứng tỏ chẳng yêu thương, chăm sóc hay lo lắng gì cho Ba mà chỉ nghĩ đến hai mẹ con mà thôi. Anh làm sao mở miệng khi chính Ba còn không lo nổi bản thân mình chứ? Nhưng đây là chuyện của Ba thì Ba phải ʇ⚡︎ự giải quyết. Anh trả lời:

– Chuyện này mẹ nên nói với Ba để Ba thu xếp, chứ vượt quá tầm phận con không dám nói, hơn nữa con nghe em Huy nói về Việt nam để làm Giám đốc, không biết em ý học về chuyên ngành gì và mẹ nói với em ý thế nào, chuyện này con chịu thua thôi ạ…

Bà Lan nghĩ bụng, nói như mày thì tao thà nói với cái đầu gối còn sướиɠ hơn, tưởng nhờ vả được nó ai ngờ lại từ chối khéo như thế này, đã vậy lại còn nói đến bằng cấp, bà mà biết thì cần gì phải hỏi. Chỉ mấy phút trước bà còn ứa nước mắt tỏ ra đáng thương, vậy mà khi nghe Minh trả lời thì Bà quay ngoắt mặt đi, liếc xéo anh rồi nói cụt lủn:

– Thôi khuya rồi, đi ngủ…

Tất cả diễn ra rất nhanh làm cho Gia Minh không hiểu chuyện gì, anh đứng một lúc rồi cũng lắc đầu bước về phòng, thấy phòng mẹ còn sáng đèn nên anh định ghé qua chào nhưng thấy mẹ đã chốt cửa thì đành bỏ đi…

Thật ra bà Nhã Trúc chưa hề ngủ, bà đang suy nghĩ về những điều mà Lan Chi đã nói, xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện thì bà quyết định rằng mình phải cứng rắn lên, nhất định phải thâu hồi lại tất cả những gì là của mình, sự chịu đựng như vậy là quá lâu rồi, thời gian và sức khỏe không cho phép bà kéo dài thêm nữa…

Nghe tiếng xe của Gia Minh về, bà để sáng đèn chờ con trai, nhưng chờ mãi mà không thấy con lên phòng nên bà lẳng lặng đi ra ngoài, từ hành lang bà nhìn xuống phòng khách thì thấy bà Lan đang cầm tay Gia Minh rất tình cảm, và hình như đang năn nỉ điều gì đó, bà giận con trai hay cả nể và không quyết đoán, may mà bên cạnh bà còn có Lan Chi, con bé trông vậy mà mạnh mẽ, thôi thì vợ chồng cũng phải có nọ kia, nếu nhà nào cả hai người đều muốn làm vua thì sao chứ?

Ngày mai, trước phòng công chứng, bà phải lấy lại tất cả cho dù ông ấy có qùγ xuống van xin, bởi đã một lần ông ấy qùγ khi cầu hôn bà và hứa hẹn đủ điều, để rồi bây giờ những lời hứa đó cũng chẳng khác gì những bọt bong bóng xà phòng mỏng manh dễ vỡ, chỉ cần một cơn gió nhẹ thoàng qua…

Bà đã đi hết hai phần ba cuộc đời, thời gian không cho phép bà chần chừ nữa, thôi thì cũng phải có lúc làm điều này, trước bà hy sinh tuổi thanh xuân vì con thì bây giờ bà cũng phải lấy lại những gì thuộc về mình để cho con, 25 năm là một chặng đường không ngắn nhưng bởi vì tin chồng mà bà ủy quyền cho ông tới 25 năm, thời gian giờ đã hết cũng như cuộc đời chồng vợ cũng nên chấm dứt từ đây, vẫn biết rằng mỗi trận chiến phải có kẻ thua người thắng, mà đau lòng nhất hai kẻ đó lại đã từng là vợ chồng…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *