Cuộc chiến hào gia – Chương 10

Tác giả: Nguyễn Hiền

Lục tung tủ lẫn két sắt, nhưng ông Vĩnh cũng không tìm thấy hồ sơ của tập đoàn Hà Gia đã chuyển cho ông, thời gian đã quá lâu rồi nên ông không nhớ, cứ nghĩ tất cả đều được cất trong cái cặp rồi cho vào két sắt là an toàn, ai mà ngờ đến ngày ông cũng phải dùng đến nó. Rồi ông chợt nghi ngờ bà Thúy Lan, có bao giờ bà ấy lấy không? nhưng bà ấy lấy để làm gì? ngoại trừ ép ông phải đưa tiền, nếu đúng như vậy thì bà ta tệ quá, và ông sẽ không để yên…

Khóa tủ, két cẩn thận chờ bà ta về rồi ông sẽ hỏi, nhưng hỏi làm sao mà không phải nói ra việc ông bán số tài sản đó, ông không sợ gì bà ấy nhưng ông sợ nếu bả biết ông có tiền, thì thôi đủ thứ nhu cầu cần đến tiền để móc hầu bao của ông, mà không cần biết ông có đồng ý hay không?

Tiếng ồn ào, tiếng cười nói dưới phòng khách làm ông tò mò, nhưng khi nghe tiếng bước chân lên cầu thang thì ông bỗng thở dài, người ta xa con thì nhớ nhưng với ông thì không, bởi Gia Huy con trai ông là một thanh niên phá gia chi ʇ⚡︎ử, ông thì bận tập trung làm việc còn bà Thúy Lan thì nuông chiều con, và hình như bà ta chỉ lo sợ con mình thua thiệt người khác mà cụ thể là Gia Minh. Cũng chính vì thế mà ngay từ bé Gia Huy luôn được nuông chiều nên hay đòi hỏi, thậm chí cả những điều vô lý nhiều khi Gia Minh cũng phải nhường em…

– Ba ơi, con về rồi nè…

Ông biết Gia Huy đang gọi, nhưng trong lúc đầu óc đang rối bời thật sự ông không muốn gặp ai, mà chỉ muốn ở một mình nên nằm im không lên tiếng, tưởng Ba đã ngủ nên Gia Huy bỏ đi sang phòng bà Nhã Trúc…

Tiếng chuông điện thoại làm ông Vĩnh giật mình, nhưng vì Gia Huy mới về nên ông tắt âm thanh và nhắn tin cho ông Vũ:

– Tôi đang họp nên không tiện nghe điện thoại, sorry anh, mai gặp…

– Sorry tôi không biết, vậy có thể nói qua tin nhắn được không?

– OK. Anh nói đi…

– Phòng công chứng yêu cầu anh phải cung cấp đầy đủ hồ sơ giấy tờ hợp pháp cho những tài sản tгêภ, bao gồm hồ sơ cho tặng…

Ông Vũ chưa nhắn xong thì bên kia đã có tin nhắn gửi đến:

– Sao rắc rối thế, tôi là người hợp pháp về tất cả 50% cổ phần bao gồm tiền mặt và tài sản, vậy tôi hoàn toàn có quyền muốn mua bán hay làm gì thì làm chứ? Gần 30 năm vừa qua có bao giờ nhắc đến Hà Gia mà bây giờ lại đòi hỏi vô lý…

– Tất cả tài sản tгêภ vẫn mang tên chủ cũ là ông Hà Thanh và bà Hương Thảo, lỗi cũng do ông chưa chuyển đổi tên, vậy ông còn trách móc ai được chứ?

– Nhưng tôi là người sở hữu và đóng thuế đầy đủ…

– Ông phải chứng minh rằng mình chính là người được ông bà Hà Thanh cho tặng bằng văn bản, không nói miệng…

Ông Vĩnh bắt đầu hoang mang, hồi đó rõ ràng ông bà Hà Thanh làm hồ sơ tặng con gáι là Nhã Trúc vợ ông, nhưng sau đó bà Nhã Trúc lại giao cho chồng là Phùng Gia Vĩnh được sử dụng số tài sản tгêภ để tiện trong công việc. Thực tình lúc đó ông cũng không đọc nội dung xem trong đó viết gì, mà nhân viên phòng công chứng chỉ cho ông chỗ nào thì ông ký chỗ ấy, kèm theo dòng chữ viết tay Tôi đã đọc và đồng ý, ai biết bây giờ lại rắc rối thế này.

Ông cũng không nhớ sau đó ai giữ hồ sơ đó, chỉ có thể là ông Hà Thanh cha vợ của ông thôi, nhưng bây giờ ông ấy không còn nữa thì biết hỏi ai? Nếu như không có mẹ con bà Thúy Lan ở nhà, thì cho dù có phải qùγ xuống xin bà Nhã Trúc giúp đỡ thì ông cũng làm, nhưng không chỉ mình bà Thúy Lan ở nhà mà thằng Gia Huy cũng vừa về nên ông không làm gì được.

Tại quán cafe, Ông Vũ đang ngồi với Gia Minh và Lan Chi, khi nghe Ba nói đang bận họp làm hai người nhìn nhau ngạc nhiên, rõ ràng xe của Ba đang ở nhà mà, họa chăng chỉ vì có mặt của mẹ Ba và Gia Huy nên Ba không muốn nói chuyện này trước mặt họ mà thôi. Chính ông Vũ cũng không lạ gì mấy trò này, ông cười:

– Ba các cháu đang họp bộ tam ở nhà nên không tiện nói chuyện điện thoại, vậy thì Bác sẽ thông báo cho ông ta ngày mai phải có mặt của bà Nhã Trúc…

Chỉ có Lan Chi là ngồi cười, Gia Minh ngạc nhiên:

– Em cười gì thế?

– Thế thắng nằm trong tay mẹ Hai, bởi tất cả hồ sơ tặng cho mà trước đây ông ngoại đều giữ hết, phục ông ngoại luôn á…

– Ông ngoại các cháu cũng đã đề phòng sẽ có ngày này nên phòng bị. Ông ta tưởng ngon ăn và chσáпg ngợp trước ánh hào quang nên mất cảnh giác…

– Vậy bước tiếp theo là gì ạ?

Ông Vũ cười:

– Ông ta có tìm được hồ sơ đâu mà bán, cứ im lặng xem ông ta xử lý thế nào? nhất định sẽ nói chuyện với mẹ cháu, Bác chỉ lo mẹ nhân từ rồi lại mềm lòng. Tốt nhất Gia Minh nói mẹ ủy quyền cho một người đứng ra giải quyết…

– Dạ, về nhà con sẽ nói với mẹ…

Hai người định đứng dậy ra về thì chuông điện thoại của ông Vũ đổ chuông, nhìn màn hình biết là ông Vĩnh gọi nên ông ra hiệu cho hai người khoan hãy về mà ở lại xem ông ta nói gì, ông Vũ mở loa ngoài cho hai người cùng nghe:

– Alo, ông họp xong rồi à?

Tiếng ông Vĩnh nói nhỏ nhưng tỏ ra mệt mỏi:

– Họp vẫn chưa xong nhưng tôi nói nhỏ một chút, mong ông thông cảm…

– Làm Sếp vất vả vậy đấy…

Nói xong ông Vũ cười, tiếng ông Vĩnh có vẻ khổ sở:

– Tôi nói nhanh thế này, hồ sơ lâu quá không quan tâm nên giờ không biết thất lạc ở đâu, chắc chúng ta dời lại hai ngày để tôi còn chuẩn bị…

Không chờ ông Vĩnh nói hết câu, ông Vũ cắt ngang tỏ vẻ bực tức:

– Ông thật là, nếu tôi nhớ không lầm thì ông giao bán cả tháng nay rồi mà chẳng có ma nào mua, giờ tôi bay từ bển về đây thì ông nói thất lạc hồ sơ, ông thử hỏi có đứa con nít nào đứng gần đấy xem nó có hiểu gì không?

Ông Vĩnh năn nỉ:

– Lỗi tại tôi chủ quan, mong ông thông cảm…

Ông Vũ quả quyết:

– Sáng mốt là tôi bay về bển rồi, ông cứ tìm giấy tờ nếu có khách thì cứ bán còn tôi không biết có quay lại nữa không?

Ông Vĩnh toát mồ hôi, ông trách bản thân mình quá chủ quan trong việc này, trong tay ông giờ không có gì hết mà nợ ngân hàng đang ráo riết, nếu ông ấy bay về bển thì đồng nghĩa ông sẽ không bán được, vậy thì lấy tiền đâu mà trả nợ?

Không thể cứ nằm mãi trong phòng, ông Vĩnh mặc quần áo rồi nhanh chóng ra khỏi nhà, lúc này Gia Huy đang nằm trong phòng, còn bà Lan thì xuống nhà ăn căn dặn người làm nấu những món ngon cho con trai cưng mới về, nên ông Vĩnh rời khỏi nhà mà không ai biết…

Ra khỏi nhà, ông không biết đi đâu mà chỉ cần một nơi thật yên tĩnh để suy nghĩ, loay hoay thế nào ông lại đến quán café mà ông Vũ đã hẹn ông hôm trước. Chọn một bàn khuất phía sau, ông ngồi một mình mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, bỗng ông nhớ đến Gia Minh, chỉ còn cách nói con trai tâm sự với mẹ thì may ra, dù sao nó cũng là con trai ông nên trong tình huống này nó không thể bỏ rơi Ba nó được. ông liền gọi cho Gia Minh:

– Alo, con nghe nè Ba…

Nghe tiếng ồn, tiếng người nói lao xao thì ông đoán Gia Minh cũng đang ở quán café hay quán ăn nào đó, nhưng ông vẫn hỏi:

– Con đang ở đâu? Hay về nhà rồi?

Không trả lời vào câu hỏi của cha mà anh trả lời:

– Tụi con đang đi ăn, Ba đang ở ngoài hay ở nhà?

– Ba mới vừa ra ngoài, Ba muốn gặp con một lát…

– Ngay bây giờ ạ?

– Đúng rồi, có chút việc hơi gấp…

Gia Minh ngập ngừng:

– Con đang đi ăn với Lan Chi, để ngày mai được không Ba?

– Cả Lan Chi càng tốt, Ba cũng muốn gặp con bé…

Miệng nói thế chứ thực tình chuyện nội bộ gia đình, ông không muốn người ngoài biết rồi đồn thổi không hay, nhưng nếu không gặp con bé thì không biết lúc nào mới gặp được thằng Minh mà công việc thì gấp lắm rồi…

Chia tay ông Vũ, Gia Minh và Lan Chi cùng đến quán café nơi ông Vĩnh đang ngồi nhưng ông Vĩnh đã rời vào phòng kín để tiện bàn bạc mà không sợ tai mắt của người khác…

Thấy cô gáι lễ phép cúi đầu chào, ông Vĩnh đành miễn cưỡng nở nụ cười cho có lệ, rồi không cần dài dòng mà ông vào đề ngay, trước khi nói ra chuyện này với con trai, ông tế nhị nhìn sang cô gáι nhưng cô vẫn ngồi im có vẻ chăm chú nghe làm ông đành phải lên tiếng:

– Bác có chút chuyện riêng cần nói với Gia Minh, cháu có thể ra ngoài một lát được không? xong việc thì Gia Minh sẽ gọi cháu…

Lan Chi mỉm cười lễ phép:

– Dạ, vậy cháu cũng xin phép Bác để về…

Rồi quay sang Gia Minh, cô nói:

– Anh ở lại nói chuyện với Bác, em về trước…

Nhưng Gia Minh cũng đứng dậy nói với ông Vĩnh:

– Tụi con còn mấy việc phải làm, nhân tiện con đưa Lan Chi về luôn, Ba con mình nói chuyện sau ở nhà nha Ba…

Ông Vĩnh có vẻ không vừa lòng, nói lớn:

– Mày coi Ba là gì đây? Ba đẻ ra con mà còn gặp khó khăn như vậy hay sao? Nếu vậy thì cô nán lại cũng được…

Đúng lúc đó thì có điện thoại của bà Nhã Trúc gọi đến, cô đưa cho Gia Minh xem rồi nói nhỏ:

– Mẹ Hai gọi…

– Em nghe đi…

Không hiểu bà Nhã Trúc nói những gì, nhưng ông Vĩnh vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy cô gáι gọi bà là mẹ và xưng con rất tình cảm và quan tâm, vậy mà nãy giờ ông đang làm gì vậy? tại sao cha con sống cùng trong một nhà mà ông không biết gì, ông chỉ nghe bà ấy nói bên ông bà sui chưa chọn được ngày, chắc phải chờ thêm vài năm nữa, vậy chưa cưới thì sao lại gọi mẹ con được chứ. Tiếng nói chuyện của Lan Chi với bà Nhã Trúc làm ông giật mình:

– Ý mẹ nói là ủy quyền cho con đại diện cho mẹ làm việc ở phòng công chứng ạ?

Đang ngồi im, ông Vĩnh thốt lên:

– Cái gì? bà có điên không hả?

Vừa nghe tiếng của ông Vĩnh thì ở đầu dây bên kia bà Nhã Trúc vội cúp máy, vốn vẫn còn bất ngờ nên ông vội lấy điện thoại gọi về nhưng bà Hai đã khóa máy. Quay sang cô gáι, ông hỏi:

– Lúc nãy bà ấy nói với cô những gì?

– Dạ, cháu…à con không nói được ạ…

Ông Vĩnh lẩm bẩm:

– Thật không ra thể thống gì hết…ngay cả đứa con gáι bạn của con mà cũng coi thường mình…

Lúc này Gia Minh mới nói:

– Lan Chi với con tuy chưa cưới nhưng chúng con đã đăng ký kết hôn và được luật pháp công nhận, như vậy cô ấy gọi mẹ cũng là hợp lý, còn tất cả là do Ba suy nghĩ chứ với chúng con thì Ba vẫn là Ba…

– Vậy con nói với mẹ đưa hồ sơ cho Ba…

Ông nói rồi bỏ lửng quay sang nhìn Lan Chi, nhưng Gia Minh lên tiếng:

– Ở trong cùng một nhà mà sao Ba không trực tiếp nói với mẹ mà lại phải nhờ con? Con chỉ nghe nói mẹ chuẩn bị thâu hồi lại tài sản đã giao cho Ba quản lý, giấy ủy quyền hết thời hạn, qua 25 năm rồi…

– Cái gì?

Ông Vĩnh nhảy dựng lên như người bị điện giật, tại sao đến lúc ông đang thế khó thì lại mọc thêm cái giấy ủy quyền nào nữa? Hóa ra xưa nay bà ấy chỉ là ủy quyền chứ không phải cho ông số tài sản này, rõ ràng cha con ông Hà Thanh đã lừa ông mà ông mất cảnh giác nên sa vào bẫy của họ, ông la lên và gọi tên cha vợ:

– Hà Thanh, ông lừa tôi, được lắm…

Lan Chi hỏi ông:

– Ai lừa ạ? Tiền ông ngoại cho mẹ thì mẹ lấy lại chứ mẹ có lừa ai đâu mà Ba nặng lời như vậy ạ?

– Không lừa thì là cái gì? tại sao không nói rõ chỉ là ủy quyền, rõ ràng trước mặt công chứng viên bà ấy nói giao cho chồng tôi quản lý để tiện kinh doanh, vậy mà lại là ủy quyền…

– Thế mấy chục năm nay Ba toàn quyền sử dụng cũng như thu lợi nhuận mà Ba có đưa hay báo cáo cho mẹ biết không?

Ông Vĩnh ôm lấy đầu, đất trời như sụp đổ dưới chân, thế là hết, ông hoàn toàn trắng tay, hơn hai mươi mấy năm ông lăn lộn tгêภ thương trường, giờ đây ông được lại gì chứ?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *