Tác giả: Nguyễn Hiền
Ông Vĩnh mệt mỏi trở về nhà thì thấy bà Thúy Lan không có trong phòng, đi sang phòng bà Nhã Trúc thì cũng khóa cửa, vậy là sao chứ? Bà Trúc thì ông biết chắc là đi chùa, hèn gì lúc ở quán café ông gọi thấy tắt máy. Nhưng còn bà Thúy Lan thì đi đâu? Chẳng nhẽ lại cũng đi bán ʋòпg vàng để gứi cho con trai giống như lần trước, từ qua nay bà ấy chẳng thèm quan tâm đến ông không biết vì lý do gì, hay có bao giờ bà ấy ghen khi thấy ông vào phòng bà Trúc hay không? Càng nghĩ ông lại càng cảm thấy mệt vô cùng, đúng là đàn bà chỉ gây rắc rối, bà ta không hiểu cho ông cũng không cần biết ông đã phải vất vả thế nào mà chỉ biết đến tiền mà thôi. Ông Vĩnh đi vào phòng định tắm rửa rồi nghỉ, hai bên thống nhất 8 giờ sáng mai tiến hành ký thủ tục chuyển nhượng và làm việc với ngân hàng, không hiểu sao ông bỗng cảm thấy chơi vơi và nhớ ông Hà Thanh cha vợ, ngày ký bàn giao cho ông mà ông ấy đã chảy nước mắt, bởi đó là công sức của cả một đời người mới có được…
Bỗng có tiếng người nói chuyện nơi cửa, ông vội nhìn xuống thì thấy bà Nhã Trúc đi về cùng cô gáι bạn của Gia Minh, ông rất muốn xuống phòng khách gặp họ, nhưng không hiểu sao chân ông lại trốn chạy vào phòng, ông không đủ can đảm để đối diện sự thật, khi mà tất cả những tài sản mà cha vợ để lại đều phải bán hết, ông sợ câu hỏi vì sao từ bà Nhã Trúc, ông sợ những giọt nước mắt cay đắng từ đôi mắt đẹp của bà, như ẩn chứa biết bao oán hờn, trách móc. Vẫn biết rằng trước sau thì bà cũng biết, nhưng ngay bây giờ ông chỉ muốn chạy trốn, rồi sau này hậu quả thế nào thì ông cũng chỉ biết tạ Ϯộι với bà mà thôi…
Thấy xe của ông Vĩnh trong sân và mọi kế hoạch đã được ông Hoàng Vũ báo cáo nên bà Nhã Trúc im lặng không nói gì, sở dĩ bà muốn mua lại tất cả những gì mà cha bà đã bàn giao cho ông ta, cho dù năm tháng đã làm chúng thành cũ kỹ. Bỗng có tiếng ồn ngoài cửa rồi tiếng xe, tiếng cười nói dưới phòng khách làm bà bỗng tái mặt, Lan Chi thấy vậy thì hốt hoảng:
– Có chuyện gì thế ạ?
Bà Nhã Trúc lắp bắp:
– Vào phòng…rồi chốt cửa lại…
Dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì và ai đang ở dưới nhà mà bà Nhã Trúc lại có thái độ như vậy, cô chợt nhớ có lần Gia Minh đã kể cho cô nghe về người con trai của Ba anh với bà Lan, nếu đúng là anh ta đã về thì việc gì mà bà Nhã Trúc phải mất bình tĩnh như vậy chứ? Nhưng cô không hiểu rằng việc Gia Huy trở về hoàn toàn nằm trong kế hoạch của bà Thúy Lan, như vậy bà ta đã biết hết mọi việc và gọi điện cho Gia Huy nhanh chóng trở về…
Bà bỗng cảm thấy chưa yên tâm khi chưa hoàn tất việc chuyển nhượng, việc lo tổ chức đám cưới cho hai con cũng chưa làm được thì Gia Huy lại đột ngột trở về. Một vấn đề mà bà ngại nhất là việc Lan Chi đang có mặt ở đây, dù hai người đã đăng ký kết hôn xem như là vợ chồng hợp pháp, nhưng sẽ có nhiều thất vọng và khó xử khi mẹ con bà Lan tiếp tục gây khó khăn, liệu Lan Chi sẽ cư xử như thế nào? Bỗng bàn tay cô cầm lấy tay bà mà áp lên ռ.ɠ-ự.ɕ mình rồi nói cứng rắn:
– Mẹ đang lo cho con đúng không?
Bà chưa kịp trả lời thì tiếng gõ cửa và tiếng Gia Huy cất tiếng chào ngoài cửa phòng:
– Con chào mẹ Hai, con Gia Huy mới về nè mẹ…
Đang đứng gần cửa và nhận được cái gật đầu từ bà, Lan Chi vội ra mở cửa, nhưng khi cάпh cửa vừa mở ra thì hai cάпh tay của chàng trai đã ôm chặt lấy cô, hoàn toàn bất ngờ nên cô cố vùng vẫy để thoát ra ngoài, đúng lúc đó thì Gia Minh cũng vừa về tới, anh mạnh tay kéo thằng em bất trị ra và đỡ lấy Lan Chi. Gia Huy cũng ngạc nhiên chỉ vì anh muốn gây tình cảm với mẹ Hai, nên đã chủ động ôm mẹ để tạo sự bất ngờ, nhưng anh đâu biết người ra mở cửa lại là một cô gáι chứ không phải mẹ. Không hiểu sao Gia Huy đã từng ôm biết bao cô gáι nhưng chưa lần nào mà lại có cảm giác như thế này, một cô gáι xinh đẹp vô cùng, tại sao lại ở trong phòng mẹ Hai chứ? Cô ấy là ai? là cháu hay là con nuôi thì anh cũng không cần biết, nhưng nhìn cách cô ta và anh Hai ôm nhau thì anh lờ mờ hiểu rằng cô ấy là hoa đã có chủ, và người ấy không phải ai khác mà chính là anh Hai Gia Minh…
– Xin lỗi…
Gia Huy chỉ biết nói hai chữ xin lỗi mà chính anh cũng không biết mình xin lỗi ai, xin lỗi mẹ Hai ư? Hay xin lỗi cô gáι? Anh vô tình chứ không biết cô ấy lại có mặt ở trong phòng mẹ Hai, tiếng bà Hai cất lên xua đi sự ngượng ngùng:
– Gia Huy về à con? Tình hình học ở bển sao rồi?
Gia Huy im lặng, cuối cùng anh nói:
– Con về nước luôn rồi mẹ…
Cũng đã biết trước chuyện này nhưng bà Hai vẫn tỏ ra ngạc nhiên:
– Sao vậy con? Con học xong chưa mà về? bây giờ bất cứ làm việc gì cũng đòi hỏi phải có kiến thức…
– Học chán lắm mẹ Hai ơi, con thà về đi làm cũng được…
– Con tưởng đi làm mà dễ hả? phải có kiến thức thì mới thành công được con ạ…
Miệng trả lời mẹ Hai nhưng mắt lại liếc Lan Chi của Gia Huy làm Gia Minh khó chịu, anh lên tiếng:
– Anh đây học hành đến nơi đến chốn mà cũng nhiều khi còn thấy vất vả, nếu một người không có bằng cấp chuyên môn thì đa số phải làm lao động phổ thông…
– Lao động phổ thông là gì hả anh Hai?
– Là làm phụ hồ xây dựng á…
Gia Huy nghe nói đến việc làm xây dựng thì phát hoảng:
– Em không làm đâu, mẹ Lan nói về làm giám đốc, mai mốt còn thay Ba quản lý công ty…
Mặc dù qua điện thoại, mẹ Lan đã căn dặn là tuyệt đối không được nói ra ý định của mình, nhưng lúc này Gia Huy lại nghĩ khác, anh cho rằng mẹ Lan đã nói lừa để anh tin mà trở về, nếu không được làm giám đốc, mà phải đi làm phụ hồ xây dựng thì nhất định anh sẽ không làm, ở bển đang sung sướиɠ thì hà cớ gì phải trở về chứ?
Lan Chi nãy giờ vẫn ngồi im mà chưa có ý kiến gì, cô nghĩ nếu phải ở chung nhà với người này lại kèm theo bà mẹ kia nữa thì quả là bực mình, tốt nhất bằng cách nào đó tống hắn đi sang bển là tốt nhất, nhìn hắn cô cười nói:
– Anh Minh nói đúng đấy ạ, làm việc gì cũng phải có kiến thức…
Không ngờ Gia Huy chộp ngay câu nói đó, trả lời ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ:
– Nếu có gì không biết thì em chỉ cho anh nhé, nếu được người đẹp như em chỉ dẫn thì hạnh phúc nhất rồi…
Gia Minh định phản ứng thì không ngờ Lan Chi đổi cách xưng hô rồi nói tiếp:
– Chú mới về nên chưa biết, tôi với anh Gia Minh…
Không ngờ cô nói chưa hết câu thì Gia Huy trơ tráo cắt ngang:
– Thời này là gì chứ? Con dâu ngủ với Ba chồng cũng là chuyện bình thường…
Lan Chi cũng không vừa, cô lên tiếng:
– Thì bởi vậy mới đáng lên án những người phụ nữ sống buông thả, biết người đàn ông đã có gia đình rồi, chỉ vì tiền mà không từ một thủ đoạn nào phá nát gia đình nhà người ta…
Ai có mặt ở đây cũng đều hiểu cô đang nói ai, thấy tình hình căng thẳng nên bà Nhã Trúc nói với Gia Huy:
– Con mới bay xa về còn mệt nên về phòng nghỉ đi…
– Dạ, con chào mẹ Hai…
Nói xong anh ta quay lưng bước đi không quên quay lại nháy mắt với cô một lần nữa và không thèm chào Gia Minh, thấy vậy Lan Chi cười trêu anh:
– Anh ta không thèm chào anh kìa…
Gia Minh tỏ ra bực tức:
– Kệ nó, thằng ҟҺùпg…
– Khùng mà biết liếc mắt với gáι, anh đừng chủ quan…
– Em dám không?
Bà Nhã Trúc và Lan Chi nhìn Gia Minh cùng cười, như chợt nhớ ra điều gì, anh hỏi mẹ:
– Tình hình sáng nay sao rồi ạ?
– Nói chung bước đầu thì ổn, đã thỏa thuận xong, nhưng chưa ký hợp đồng, tiền chưa giao thì cũng chưa yên tâm…
– Gia Huy…
Biết con trai định nói gì, bà Nhã Trúc vội đưa ngón tay lên miệng ra chiều im lặng, bà chỉ nói trống không:
– Mẹ hiểu, sẽ tiến hành nhanh thôi…
Chợt Lan Chi lên tiếng:
– Con lại nghĩ khác, mẹ giữ lại tài sản của ông ngoại là vì tình, nhưng nếu việc chuyển nhượng không thành thì nghiễm nhiên ông ta phá sản và bị ngân hàng phát mãi. Lúc đó Hà Gia sẽ xây mới một chuỗi khác, con chỉ sợ không có tiền thôi…
Gia Minh thấy vậy cũng lên tiếng:
– Cứ thả lỏng đi mẹ, con thấy Lan Chi nói cũng đúng…nhưng Ba không còn con đường nào khác…
Bà Nhã Trúc im lặng, trong đầu bà đang nghĩ cách làm thế nào để giữ được số tiền còn lại, nhất định không để lọt vào tay mẹ con bà Thúy Lan, nhưng phải bắt đầu từ đâu thì bà chưa nghĩ ra, bà nói với Lan Chi:
– Con thử nghĩ xem có cách nào giữ được số tiền còn lại không?
Cô cười:
– Mẹ giao việc đó cho con, việc này lại làm phiền chú Vũ rồi, khi ký chuyển nhượng yêu cầu phải có chữ ký của mẹ, thứ nhất mẹ là vợ hợp pháp đồng sở hữu khối tài sản tгêภ, thứ hai tài sản này là ông ngoại cho con gáι theo hình thức cho tặng, nhưng để con rể đứng tên. Mặc dù Ba đứng tên nhưng chỉ là hình thức…
– Tại sao con biết?
– Con xem trong hồ sơ của ông ngoại có đầy đủ chữ ký của Ba mẹ, chắc mẹ không để ý…
Bà Nhã Trúc cười buồn, hồi đó bà chỉ là cô gáι hơn 20 tuổi mới tốt nghiệp đại học, lại hay thương và tin người, nên ông Vĩnh nói thế nào là bà nghe theo rồi về năn nỉ cha má, mà trong nhà thì không chỉ mình bà Trúc, mà bà Hương Thảo mẹ của bà cũng vậy, vì thương con gáι nên lại năn nỉ chồng để rồi mới có kết cục như ngày hôm nay. Nhưng ở đời không ai lường trước được chữ ngờ, Bà không ngờ ông Vĩnh chồng bà có thể thay lòng đổi dạ như vậy, cũng như ông ta cũng không thể ngờ rằng mình lại có ngày ทɦụ☪ nhã như bây giờ. Tiếng của Gia Minh cắt ngang dòng suy nghĩ của bà:
– Lan Chi nói vậy là đúng đấy mẹ…
– Có lẽ cũng phải vậy thôi…
Nói rồi Bà quay sang Lan Chi nói:
– Sáng mai hai mẹ con mình lại đi gặp ông Vũ để bàn về vấn đề này…
Lan Chi cười nhìn bà Nhã Trúc mà hai mắt đã đầy nước, cô bỗng phát hiện ra mẹ Hai đã có dấu hiệu đãng trí, rõ ràng bác Vũ thông báo, sáng mai hai bên có mặt tại phòng công chứng lúc 8 giờ cùng với nhân viên ngân hàng, vậy mà bây giờ mẹ chẳng nhớ gì hết, còn hẹn cô đi gặp bác Vũ, cầm bàn tay gầy của bà trong tay mình, cô nói:
– Sáng mai hai bên ký chuyển nhượng rồi, mẹ cứ yên tâm ở nhà, con sẽ đi gặp bác Vũ…
– Anh sẽ đi với em…
– Chẳng nhẽ để em đi một mình hay sao?
Gia Minh chỉ biết cười, bà Nhã Trúc nhìn thằng con trai hiền lành giống mình, nói gì cũng chỉ biết cười và rồi lại nhường nhịn và chịu thiệt về mình, may mà ông trời thương cho bà một đứa con dâu nhanh nhẹn tháo vát, bà cười:
– Thôi hai đứa đi gặp ông Vũ giải quyết cho xong, mẹ cũng nằm nghỉ một lát…
– Dạ mẹ…
Hai con đi rồi, bà mới bắt đầu suy nghĩ, như vậy sáng mai hai bên đã gặp nhau ký chuyển nhượng, nếu ông Vũ yêu cầu bà phải ký thì rõ ràng ông Vĩnh phải nói với bà chứ? Bà chợt buồn khi ông ấy không hề nói cho bà biết tình hình thế nào, hay có bao giờ vì nhà đang có mẹ con bà Lan mà ông ấy chưa nói được không? bất chợt bà thở dài…