Cuộc chiến hào gia – Chương 8

Tác giả: Nguyễn Hiền

Gia Minh bận công việc nên không đi cùng với Lan Chi và mẹ. Điểm hẹn là quán café Dạ Hương, mà tối hôm qua ông Vĩnh đã đến để gặp ông Hoàng Vũ nhưng không thành. Sở dĩ ông Vũ chọn quán này bởi không gian yên tĩnh và đặc biệt đồ uống ở đây rất thơm ngon, giúp người ta vừa nhấp từng ngụm café vừa thả hồn vào những bản nhạc trữ tình thật thú vị…

Khác với lần hẹn ông Vĩnh, ông Vũ chọn một phòng lạnh khá kín đáo, xung quanh phòng được lắp kính màu nâu, mà chỉ người bên trong phòng có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng người ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong, do vậy mọi người có thể thoải mái nói chuyện mà không bị làm phiền. Hôm nay ông đi một mình và đến khá sớm, đúng giờ thì ông thấy bà Nhã Trúc vẫn giản dị trong bộ áo nâu sòng, nhưng vẫn giữ được nét cao quý trong từng bước đi hay từng cử chỉ, ông ngạc nhiên bởi bà không đi một mình mà lại đi cùng với một cô gáι cũng rất xinh đẹp. Ông suy nghĩ rất nhanh lý do mà bà Trúc đã làm, có bao giờ bà ấy không muốn ông Vĩnh hay bất kỳ một ai khác hiểu nhầm, khi bà đi gặp riêng một người đàn ông. Ở thời đại công nghệ này rất dễ xảy ra hiểu nhầm và phiền phức, vì đã hẹn trước nên Lan Chi và bà Trúc đi thẳng vào phòng số 2 nơi ông Vũ đang chờ ở đó.

Nhưng không ai ngờ rằng cùng lúc đó Hải Anh cũng đang đi vào quán ngay sau lưng Lan Chi, nhìn thấy người đi trước rất giống bạn của mình, Hải Anh đi thật nhanh định vượt lên nhìn cho kỹ, thì cô thấy hai người dừng trước của phòng VIP số 2 nên im lặng theo dõi. Những tưởng sau lần đó thì Lan Chi sẽ suy sụp nhưng không, cô đi bên người phụ nữ trung niên trông thần sắc thật tươi trẻ và xinh đẹp, không biết hai người vào phòng VIP gặp ai và nói chuyện gì thì cô không thể biết được, nên nhanh chóng ngồi vào một bàn kế bên nhưng khá kín đáo, bởi được che bằng một chậu câu kiểng.

Khoảng một tiếng sau thì cửa phòng mở và hai người đi ra ngoài, Hải Anh rất muốn đuổi theo nhưng cô lại cũng muốn biết người đang ngồi trong phòng là ai, rồi cô sẽ điều tra ra họ gặp nhau về chuyện gì mà có vẻ bí mật như thế. Không hiểu sao người đó không ra ngoài mà cứ ở bên trong, chợt cô nảy ra ý định chỉ cần ông ta kêu nước uống thì cô sẽ xin phục vụ cho cô được mang vào phòng, nhưng chờ mãi chẳng thấy gì định ra về, thì bỗng cô nhìn thấy Huấn đang nói cười đi với ông Vĩnh, là người đàn ông trung niên mà hôm qua lão Toàn nói cô tìm cách để ᵭòι пợ ông ta…

Sợ Huấn nhìn thấy nên Hải Anh mang kính mát to bản che gần kín khuôn mặt và khẩu trang, cô trang bị thế này thì có gặp nhau Huấn cũng không thể nhận ra. Khi đến căn phòng đó thì ông Vĩnh và Huấn đều đi vào, và cάпh cửa phòng nhanh chóng được đóng lại.

Sau khi gặp bà Nhã Trúc thì ông Vũ gọi cho ông Vĩnh hẹn gặp, và không quên xin lỗi về việc thất hứa hôm qua, ông còn nói cậu Huấn sẽ đón ông tại quán café để đưa vào phòng, không hiểu sao mà bà Nhã Trúc và Lan Chi cũng đến quán này mà Huấn lại không nhìn thấy cô. Vì đã được sự đồng ý của bà Trúc, nên sau khi mọi người đã ngồi vào bàn thì ông Vũ đi thẳng vào vấn đề:

– Tôi có nhận được tin nhắn của ông…

Giọng ông Vĩnh thoáng buồn:

– Thôi thì cũng phải chấp nhận thôi, thua keo này ta bày keo khác, tôi cũng không muốn kéo dài nữa chỉ thêm mệt mỏi mà thôi…

Rồi ông ta cười làm ông Vũ chỉ muốn đấm vào cái bản mặt kia mới hả giận, ông ta vừa nói thắng thua gì chứ? Tài sản đó ông ta có phải vất vả tạo dựng nên đâu mà thua với thắng, nói thẳng ra đó chính là đồ ăn cắp của người khác mà thôi. Dù sao ông cũng chỉ là người giữ tiền giúp ông chủ còn mọi việc đều do cô chủ quyết định, mà bây giờ bà Trúc đã quyết nên ông không làm gì được, dằn nén cơn giận vào trong, ông Vũ nói:

– Như vậy chúng ta đã thống nhất nội dung rằng ông sẽ chuyển nhượng lại toàn bộ những tài sản mà Hà Gia ngày trước đã bàn giao cho ông…

Ông Vĩnh hσảпg hốϮ:

– Tôi có nói bán hết như ông nói đâu, mà tôi chỉ chuyển nhượng một số trong danh mục thôi, còn mấy khách sạn đang hoạt động thì tôi để lại…

Ông Vũ cười mỉa mai:

– Ông chơi vậy thì ai chơi lại, tiền của tôi đâu phải lá mít mà cứ trèo lên cây là hái, tôi đã nói với ông rồi, sở dĩ tôi thâu lại số tài sản này chẳng qua muốn giữ lại những kỷ niệm của ông Hà Thanh mà tôi rất kính phục, ông nghĩ sao mà tôi bỏ tiền ra mua đống xà bần để làm gì chứ? Nói tóm lại nếu ông bán toàn bộ tài sản của Hà Gia thì chúng ta bàn tiếp, còn không thì cũng chấm dứt ở đây…

Không chờ ông Vĩnh trả lời, ông quay sang cậu Huấn nói như ra lệnh:

– Chuẩn bị hồ sơ quay về Đà lạt…

– Dạ…

Tình huống thật bất ngờ, rõ ràng ông Vĩnh kêu bán mấy khách sạn và nhà hàng ế ẩm, chứ còn mấy khách sạn kia thì vẫn đang hoạt động tốt, trước mắt ông nhờ vào thu nhập ở đó để chi những khoản cần thiết, duy chỉ có mấy khách sạn cũ lại xa trung tâm nên ông muốn thanh lý để trả nợ cho nhẹ đầu, nếu bây giờ ông ta đòi mua hết toàn bộ chứ không mua chỉ mấy khách sạn cũ thì sao? Ông cần phải thời gian để tính toán, nhưng với thái độ của ông ta lúc này thì chắc chắn không còn lần gặp nào nữa.

Tình huống lúc này bắt buộc ông phải quyết định, và không còn cách nào khác ông đành phải bán toàn bộ tài sản, mà trước đây ông đã được nhận từ Hà Gia, ông muốn hỏi bà Nhã Trúc hay nói ngắn gọn là thông báo cho bà ấy biết, nhưng gọi hoài không được, không hiểu bà ấy tắt máy để niệm phật hay điện thoại hết pin? Lúc này ông Vũ và cậu Huấn đã đứng dậy đi ra ngoài nên ông vội vàng gọi lại:

– Chúng ta còn có thể thương lượng mà…

Ông Vũ thoáng dừng lại hỏi:

– Ông nói rõ hơn được không? tôi không có nhiều thời gian…

– Thì ông cứ quay vào ngồi xuống nói chuyện, ông cũng phải hiểu cho tôi chứ?

– Thương trường như chiến trường, tôi chứ không phải ông Hà Thanh mà cũng chỉ vì thương con gáι nên mới mất tài sản vào tay ông…

Ông Vĩnh tím mặt, nhưng lúc này không phải là lúc đôi co nhiều chuyện, kể cả mấy chuyện cũ rích ngày xưa, hôm nay nhất định ông phải giải quyết cho xong mấy việc kia, ông nghĩ trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, thôi thì bán toàn bộ cho ông ta, trả hết nợ nần rồi ông sẽ xây dựng khách sạn khác vừa mới lại tân tiến, không phải nghe góp ý nhức đầu bởi mấy vị khách nước ngoài mở miệng là chê khách sạn cũ…

Nghĩ vậy nên ông Vĩnh quả quyết:

– Tôi đồng ý…

– Ban đầu vậy đi thì xong rồi, lằng nhằng làm gì cho mất thời gian, bước kế tiếp chỉ là việc chuyển giao giữa hai tập đoàn, chỉ khác ngày xưa ông Hà Thanh ký thủ tục cho tặng thì bây giờ là chuyển nhượng…

Ông Vĩnh ngạc nhiên:

– Chuyển giao tập đoàn? Mà tập đoàn nào chứ?

Ông Vũ vẫn tỉnh bơ:

– Thì ngày trước Hà Gia chuyển cho Phùng gia thì bây giờ Phùng Gia lại chuyển lại cho Hà Gia…

Ông Vĩnh ngỡ ngàng, thật tình ông không hiểu gì hết, ngay cả ông Hoàng Vũ này là ai thì ông cũng không biết, ông ta có liên quan gì đến Hà Gia mà dám bỏ ra một số tiền lớn mua lại tài sản của tập đoàn đã giải thể cách đây hơn 20 năm chứ?

Thấy ông Vĩnh có vẻ không hiểu, ông Vũ cười:

– Ông ngạc nhiên cũng không sai, nhưng tại sao tôi lại lấy tên Hà Gia? Bởi cộng các chữ cái lại thì sẽ là số 5, có nghĩa SINH – LÃO – BỆNH – TỬ – SINH…cái tên Hà Gia rơi vào chữ Sinh sẽ là rất tốt…

Ông Vĩnh bỗng giật mình khi nhớ đến tân PHÙNG GIA của tập đoàn mình, ông hỏi ông Vũ:

– Thế tên PHÙNG GIA tập đoàn tôi thì là số 8…

– Số 8 là chữ TỬ, hèn chi ông sắp phá sản là đúng rồi…

Ông Vĩnh toát mồ hôi hột. Thật tình khi đổi từ tên Hà Gia thành Phùng Gia chẳng qua ông chỉ nghĩ đơn giản là họ Phùng thay cho họ Hà chứ ai lại còn tính toán chữ hên hay không hên nữa chứ. Nhưng lời ông ta nói cũng có lý, thời gian trước ông ăn nên làm ra nhưng không hiểu sao cứ lụi dần rồi đến mắc nợ nần như ngày hôm nay…

– Xưa giờ tôi không nghe nói mà cũng không để ý đến chuyện này, nhưng lời ông nói cũng có lý, nhưng chẳng nhẽ tôi lại đổi tên tập đoàn một lần nữa thì rắc rối lắm…

– Đơn giản thôi, sau khi hai bên làm xong việc chuyển nhượng, tôi sẽ chỉ cách cho ông…

– Cách gì?

– Tôi cũng phải nghĩ nữa chứ? Thôi chúng ta vào bàn công việc…

Hải Anh ngồi bên ngoài cũng ngạc nhiên không kém, khi Huấn đi cùng một người đàn ông trung niên quay trở ra còn ông Vĩnh vẫn còn ngồi ở bên trong không biết làm gì, cô cũng định đứng dậy đi theo thì bỗng thấy hai người quay lại rồi cάпh cửa phòng lại đóng lại. Chuyện quái quỷ gì thế này, tại sao hết người này đến xong rồi đi thì người khác lại đến? nhất định là có chuyện mờ ám, hoặc chí ít cũng là việc quan trọng. Nhưng cô thắc mắc là lại sao lại liên quan đến Huấn và Lan Chi, có bao giờ hai người đã gặp nhau nên Huấn mới hờ hững với cô đến vậy không?

Mải suy nghĩ nên ông Vũ và Huấn đã ra về từ lúc nào mà cô không hề biết, đến khi ông Vĩnh cũng ra khỏi cửa và nhân viên quán đến dọn phòng thì cô vội chạy đến hỏi:

– Ủa, mấy người khách đâu rồi?

– Dạ, họ về hết rồi ạ…

– Sao tôi không biết chứ?

– Còn một ông ở lại thanh toán rồi mới đi ra đó ạ…

– Chào cô…

Chỉ kịp nói thế, Hải Anh vội chạy ra ngoài đuổi theo ông Vĩnh, may mà ông ta hình như đang suy nghĩ điều gì nên cứ đứng cạnh xe không chịu chạy đi, Hải Anh vội vẫy một xe hon đa ôm đang đứng chờ trước cửa quán, ghé tai nói nhỏ:

– Chạy theo xe của ông kia…nhiêu tiền tui trả…

Thấy chú xe ôm có vẻ nghi ngờ như sợ cô làm việc gì đó mờ ám nên Hải Anh trấn an:

– Ổng là ba tui, ổng bỏ mẹ con tôi rồi nên tôi muốn biết nơi ở của ổng…

– Nhưng…tôi chở cô đến đó rồi tui zọt lẹ à, tui chạy xe kiếm cơm không muốn dây dưa vào mấy chuyện rắc rối…

Hải Anh chưa kịp trả lời thì thấy ông Vĩnh lên xe và chạy đi nên hối ông tài xế xe ôm chạy theo. Lúc đầu ông Vĩnh định chạy đến công ty để lấy hồ sơ nhưng không hiểu sao ông lại nhớ mình để trong két sắt ở nhà nên quay về. Hai người đang bám theo khi đến công ty thì thấy ông Vĩnh không vào mà lại quay xe đi tiếp, cô hối người xe ôm lại tiếp tục đi theo, khoảng hơn 5 km thì xe quẹo vào một con đường nhỏ hơn trong khu dân cư và dừng lại trước một căn biệt thự vô cùng lộng lẫy. Hải Anh đưa tiền cho ông xe ôm và năn nỉ ông ta chờ rồi chở cô về, nhưng ông ta nhất định không chịu, cực chẳng đã cô đành đứng nấp vào một lùm cây bên đường để quan sát.

Cô không ngờ ông ta giàu có đến thế mà lại quỵt không trả tiền vật tư cho lão Toàn là sao chứ? Lão Toàn đã đồng ý cho cô ᵭòι пợ ông ta và cô được hưởng 50% số tiền đó. Bỗng một chiếc taxi cũng đang chạy đến và thật lạ là cũng dừng ở ngôi biệt thự đó, điều mà Hải Anh không tin ở mắt mình là Lan chi và người phụ nữ trung niên cùng từ tгêภ xe bước xuống và đi vào nhà. Vậy là sao chứ? Hổng lẽ đây chính là nhà của cô ta? Lan Chi đã lấy chồng giàu? Và người phụ nữ kia là ai? hai người có quαп Һệ gì với nhau? Nhất định cô phải điều tra thật kỹ…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *