Tác giả: Nguyễn Hiền
Gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại mà ông Hoàng Vũ không trả lời làm ông Vĩnh tỏ ra sốt ruột, có bao giờ ông ấy lại không mua nữa không? ông ta biết ông đang ở thế kẹt nợ ngân hàng nên không những không trả thêm tiền, mà còn tuyên bố chờ ngân hàng phát mãi tài sản thì ông ta sẽ ᵭấu giá…
Tập đoàn Phùng Gia nổi tiếng xưa nay là một tập đoàn mạnh về lĩnh vực xây dựng, bất động sản, khách sạn, nhà hàng,…vậy mà bây giờ nếu bị ngân hàng phát mãi tài sản để thu nợ, thử hỏi còn đối tác nào muốn làm ăn với Phùng Gia nữa? chỉ nghĩ như vậy thôi là ông đã phát hoảng, liền lấy điện thoại gọi tiếp cho ông Hoàng Vũ. Dạo này ông thấy mấy công ty bạn có vẻ thì thầm truyền tai nhau về Phùng Gia, những lúc này mới biết rõ bộ mặt của mấy ông bạn vàng mà lúc nào cũng cam kết hỗ trợ nhau, thậm chí cả những công ty con tép riu xưa nay không có cửa để nói chuyện với ông, vậy mà nay cũng vênh mặt lên có vẻ ta đây làm ông cay cú lắm…
Mải suy nghĩ nên ông quên rằng mình đang gọi cho ông Vũ, nên khi tiếng ông ta trả lời cũng làm ông Vĩnh giật mình:
– Alo…anh gọi cho tôi có gì không?
Nhận ra tiếng ông Vũ làm Gia Vĩnh tỉnh hẳn ngủ, vội rối rít:
– À,…à tiện tay rồi bấm cho anh mà quên luôn…
– Vậy thì tôi vô duyên rồi, thôi nhé tôi cũng đang bận…
Nói rồi ông ta tắt máy cái phụt làm ông chưa kịp nói gì, thì ông cũng đang muốn đùa vài câu để mở đầu câu chuyện, chứ chẳng lẽ vừa nói xong là vào ngay vấn đề thì mất sỹ diện quá, không ngờ ông ta bận hay làm sao mà tắt máy làm ông cũng hụt hẫng, nhưng tình thế này bắt buộc ông không thể chờ đợi nên lại vội vàng gọi lại, nhưng đầu dây bên kia không có tín hiệu. Ông giận bản thân mình gọi điện cho người ta mà lại không trả lời, chắc ông ấy giận hay do bận mà cúp máy cũng rất nhanh, có một chi tiết ông nghe âm thanh trong điện thoại có nhiều tiếng nói lao xao của đông người, tiếng ai đó đang nói về mua khách sạn nào đó ở Đà lạt. Nếu đúng là như thế thì ông Hoàng Vũ không chỉ quan tâm đến chuỗi nhà hàng khách sạn của Phùng Gia, mà còn đang quan tâm đến nơi khác. Ông Vĩnh bỗng cảm thấy cay đắng khi hoàn cảnh lâm vào nợ nần như bây giờ, hơn hai mươi mấy năm tiếp quản tập đoàn Hà Gia nổi tiếng với 50% cổ phần, gọi là 50% nhưng đó là một khối tài sản khổng lồ đang tгêภ đà phát triển, công việc thuận buồm xuôi gió và phất lên rất nhanh. Vì không muốn mang tiếng là nhờ hơi bên vợ, nên ông đổi tên thành Tập đoàn Phùng Gia, nhưng có một nỗi ân hận của tuổi trẻ hiếu thắng mà không bao giờ ông có thể sửa đổi được, đó là ông không xin phép cha vợ mà ʇ⚡︎ự ý chuyển đổi, dẫn đến hậu quả khôn lường và nỗi day dứt khôn nguôi…
Không còn cách nào khác ông đành nhắn tin cho ông Hoàng Vũ với nội dung chấp nhận bán số tài sản cho ông ta với giá ban đầu, với điều kiện phải tiến hành ngay trong tháng và phải hết sức kín đáo. Nhắn tin xong ông bắt đầu chờ đợi ông ấy hồi âm, thật may cho ông chỉ 3o phút sau thì có tin nhắn trả lời:
– Tôi vừa bay về Việt nam, hiện nay đang ở Đà lạt, nếu không OK chuỗi khách sạn ở đây thì tôi sẽ gặp ông. Chúc hợp tác vui vẻ…
Vậy là đúng như ông dự đoán, bởi tiếng nói trong máy có nhắc đến từ khách sạn và Đà lạt, nhưng cũng chính nguồn tin này khiến ông không yên tâm, nếu ông ta đồng ý mua chuỗi khách sạn ở Đà lạt thì đồng nghĩa với việc sẽ không mua của ông nữa, bây giờ phải làm sao? Chợt ông nghĩ đến bà Nhã Trúc, có thể bà ấy cũng biết người đàn ông này, bởi ông ta có lần nhắc đến tập đoàn Hà Gia. Ông Vĩnh vội vàng đi lên lầu, nhưng khi vừa ra khỏi cầu thang đi ngang phòng, thì ông nghe thấy tiếng bà Thúy Lan đang nói chuyện điện thoại với một ai đó nên dừng lại lắng nghe. Tiếng nói chuyện rất nhỏ nên câu được câu mất, nhưng ông chợt giật mình khi bà ấy có nói đến tên ông, định đẩy cửa vào phòng để hỏi, nhưng ông chợt nghĩ đến việc đi gặp bà Nhã Trúc quan trọng hơn nên đành gác lại vào một dịp khác…
Thấy ông Vĩnh quay lại phòng thì bà Nhã Trúc biết ông ta đã trúng kế của mình rồi, nhưng vẫn thản nhiên làm như không biết chuyện gì, ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, sao ông lại về?
Một thoáng ngượng ngùng, ông Vĩnh lúng túng:
– Thật tình anh chưa đi vì còn một số chuyện đau đầu…
Bà Hai cười:
– Mệt thì tạm thời nghỉ ngơi, Ьệпh thì đi chữa, đau nhức thì nói nó mát xa. Vậy là ổn thôi…
Nói xong bà thản nhiên quay lưng niệm phật mà xem như không có mặt của ông Vĩnh trong phòng, không còn cách nào khác ông Vĩnh đành thú nhận:
– Tập đoàn Phùng Gia sắp phá sản rồi…
Vừa nghe câu nói đó, bà Nhã Trúc quay ngoắt lại nghiêm nét mặt rồi nói:
– Tập đoàn Phùng Gia chính là tài sản mà cả đời Cha má tôi đã vất vả gây dựng nên, vậy tại sao lại phá sản? ai làm gì mà nợ nần? ông đã hứa với Cha má như thế nào? ông còn nhớ không?
– Mấy công trình thua lỗ do giá vật tư, khách sạn nhà hàng ế ẩm thu không đủ chi, xin em hãy nghĩ đến tập đoàn, nghĩ đến Gia Minh mà cứu anh…
Bà ngắt lời:
– Cũng chỉ vì nghĩ đến anh, tin anh nên tôi mới bị anh lừa cả tình và tiền, hơn 20 năm qua là tuổi trẻ và sức lực của tôi đã bị anh Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, nếu không vì còn Gia Minh thì tôi cũng đi theo Cha má để mà tạ lỗi, cũng vì tôi một hai đòi lấy anh nên mới ra cơ sự này, cũng vì anh sớm lộ bộ mặt phản bội nên tôi mới sớm mất cha…
Ông Vĩnh ôm đầu chịu trận, bởi những lời mà bà Nhã Trúc đã nói ra, là những câm nín mà bà đã phải chịu đựng suốt hơn hai mươi năm đau khổ và tủi hờn, bà Nhã Trúc đã khóc khi nhắc đến Cha má đã khuất núi, bà khóc vì đã nén những giọt nước mắt này cho chảy ngược vào trong, đau khổ, uất nghẹn và căm thù để rồi bây giờ khi sự chịu đựng đã vượt qua cái ngưỡng của nó, bà muốn im lặng, muốn câm nín thêm một thời gian nữa để cho hai con Gia Minh và Lan Chi có đủ thời gian để chuẩn bị, bà cứ ngỡ tập đoàn chỉ lúng túng về tiền bạc do tình hình kinh tế bây giờ. Nhưng không ngờ ông ta lại trơ trẽn tuyên bố phá sản, tài sản này là của gia đình bà, ông ta làm sao lại có thể gây nên nợ nần như vậy chứ? Thấy nói hoài, khóc hoài mà mặt ông ta vẫn trơ lỳ như gỗ đá, bà lại nhớ đến ngày xưa khi đưa ông Vĩnh về ra mắt gia đình, không hiểu thế nào mà ông Hà Thanh cha của bà nhất định phản đối, và tuyên bố thẳng vào mặt ông Vĩnh rằng hãy tránh xa con gáι ông, nhưng ông Vĩnh vẫn cứ ngồi chịu trận, mặt cũng chai lỳ như bây giờ làm bà bỗng rùng mình.
Người đàn ông đang ngồi ôm mặt mặc cho bà la hét, thậm chí nói những câu từ ҳúc ρhα̣m cũng không hề tổn thương kia đang nghĩ gì? ông ta có hối hận, ăn năn hay chẳng qua cũng chỉ là một sự chai lỳ đến trơ trẽn? bà bỗng cảm thấy sợ và nhanh chóng đi đến quyết định:
– Ông vừa nói gì? nói lại tôi nghe?
Ông Vĩnh chắp hai tay trước ռ.ɠ-ự.ɕ miệng nói lý nhí:
– Anh sai rồi, xin em hãy cứu tập đoàn…
Bà nhìn người đàn ông hèn nhát đang ngồi trước mặt, có thể tin đây là một Phùng Gia Vĩnh đã từng có một thời hô mưa gọi gió đây sao? vậy tại sao bây giờ ông ta lại hèn nhát như con rùa rụt cổ vậy hả? bà chợt cười mỉa mai hỏi ông:
– Ông nói tôi cứu tập đoàn là cứu bằng cách nào? tất cả tiền bạc, tài sản Cha má tôi đã giao hết cho ông, thậm chí vì tin tưởng mà tôi còn không có tên trong cổ phần, vậy mà bây giờ ông lại nói tôi cứu là cứu làm sao?
– Em đồng ý cho anh bán chuỗi khách sạn nhà hàng để trả cho ngân hàng, cứu Phùng Gia nghe em…
– Bán gì? những tài sản đó là do Cha má tôi gây nên, cớ gì ông lại bán chứ? Ông chỉ có thể bán những gì mà chính tay ông gây dựng được, còn những gì của Hà Gia thì xin ông hãy trả về cho Hà Gia…
Ông Vĩnh im lặng, mà không im lặng sao được khi hơn 20 năm ông chưa phát triển thêm được gì ngoài tiền cung phụng cho mẹ con bà Thúy Lan, ông đã từng bỏ tiền mua đất, chu cấp cho thằng con trai phá gia chi ʇ⚡︎ử ở nước ngoài, bà ta như cái vòi con bạch tuộc hút từng đồng tiền của ông đến cạn kiệt. bà Nhã Trúc biết người đàn ông này vẫn chưa biết sợ qua vẻ mặt chai lỳ vô cảm, cũng như trước kia khi mà ông ta muốn đạt được mục đích, thì cho dù có ᵭάпҺ có cҺửι cũng vậy thôi.
Biết rằng nếu không đống ý thì ông ta vẫn cứ ngồi lỳ ra đó. Bà quyết định:
– Tôi đồng ý nhưng với một điều kiện…
Vừa nghe thấy thế, ông Vĩnh vội hỏi:
– Điều kiện gì? em nói đi, cho dù là gì thì anh cũng đồng ý…
Vẫn nét mặt lạnh lùng, bà Nhã Trúc dằn từng câu:
– Đổi tên tập đoàn Phùng Gia trở về tên cũ là Hà Gia, và người chịu trách nhiệm trước pháp luật chính là Gia Minh…
Nghe thấy đổi tên tập đoàn, ông Vĩnh nhẩy cẫng lên phản đối:
– Không được, vậy còn anh thì sao?
– Nếu anh không đồng ý thì tìm tôi mà làm gì? anh đã gây ra với gia đình Cha má tôi, với mẹ con tôi trong hơn hai mươi năm qua thế nào giờ tôi cũng không cần phải nhắc lại…
– Anh…
– Xin mời anh đi ra ngoài cho tôi niệm phật, hơn 20 năm anh tung hoành gây ra biết bao nhiêu Ϯộι lỗi, thì cũng chính bấy nhiêu năm tôi ăn chay niệm phật cầu xin Phật mẹ tha thứ, nhưng luật nhân quả thì không ai có thể xin được…
Ông Vĩnh lẳng lặng đi ra ngoài, ông không ngờ Bà Nhã Trúc lại có thể nói những câu cạn tình và dứt khoát với ông như vậy, hơn 20 năm qua mặc dù ông có làm gì hay nói gì thì bà ấy cũng chỉ im lặng. Và có một điều kỳ lạ là từ cái ngày đó, bà không bao giờ khóc trước mặt ông, phải chăng như bà nói, bà đã nuốt ngược nước mắt vào trong để chờ ngày Gia Minh trưởng thành…
Hơn hai mươi năm là cả một chặng đường, tuổi xuân và những khát khao của người phụ nữ, đã bị ông ςư-ớ.ק đi một cách tàn nhẫn, nhưng tại sao bà không yêu cầu ông ly hôn để ʇ⚡︎ự giải phóng bản thân? mà cứ phải chịu đựng như vậy thì chính ông cũng không hiểu…
Ông Vĩnh lại trở về cái ghế nơi phòng khách mà ông đã từng ngồi cách đây hơn một tiếng đồng hồ. Ông cũng không thèm bận tâm xem giờ này bà Thúy Lan đang ngủ hay làm gì? thậm chí cũng không thèm hỏi xem bà ta vừa nói chuyện với ai? và lý do vì sao lại nhắc đến tên ông? Ông đang đau đầu, nếu như ông Hoàng Vũ và ông không đạt được thỏa thuận, mà bà Nhã Trúc lại yêu cầu ông phải đổi tên tập đoàn thì mới đồng ý thì sao? Cái ɱ.á.-ύ sỹ diện của một ông chủ tịch tập đoàn chưa thể cho phép ông quyết định ngay được, ông cần thời gian nhưng ngân hàng lại không cho ông được kéo dài thời gian thêm nữa…
Bà Thúy Lan đang ở trong phòng thì nghe thấy bên phòng bà Nhã Trúc lớn tiếng nên vội chạy sang, nhưng khi đến gần nhìn qua khe cửa thì bà nghe thấy tiếng bà Nhã Trúc đang nói với vẻ bức xúc, còn ông Vĩnh thì cúi đầu câm nín không nói gì thì vô cùng ngạc nhiên. Khi nghe thấy ông Vĩnh xin bà Nhã Trúc cứu tập đoàn, và bà ta yêu cầu ông đổi tên tập đoàn thì bà định xô cửa vào ngăn lại, nhưng may lúc đó ông Vĩnh lên tiếng không đồng ý nên bà dừng lại. Mặc dù mọi chuyện bà chưa hiểu ra sao nhưng bà cũng đủ hiểu ông Vĩnh đang nợ nần, nhưng nếu ông ấy đổi tên Hà Gia và Gia Minh là chủ tịch tập đoàn, thì nghiễm nhiên hai mẹ con bà chẳng còn gì, thậm chí bị tống cổ ra khỏi nhà. Bà lẳng lặng đi về phòng xem như chưa từng nghe, suốt thời gian dài theo ông Vĩnh về đây, bà cũng vơ vét được một số tài sản thì bây giờ bà cũng phải giữ cho chặt để mà thủ thân, nếu như chẳng may ông ấy không thu xếp được thì bà cũng có cái mà lo cho hai mẹ con, không hiểu sao bà nhìn xuống phòng khách nơi ông Vĩnh đang ngồi ôm đầu rồi chợt mỉm cười…