Cuộc chiến hào gia – Chương 4

Tác giả: Nguyễn Hiền

Sau khi đưa Gia Minh và Lan Chi đi thăm hết các phòng trong Biệt thự, bà Nhã Trúc chỉ vào căn phòng cuối cùng và lấy chùm chìa khóa ra mở rồi bước vào, không phải chỉ mình Lan Chi mà ngay cả Gia Minh cũng ngạc nhiên về sự chu đáo của ông ngoại, tất cả danh sách các chủ tịch tập đoàn kèm thư ngỏ ông đã cho chuẩn bị trước, bà Nhã Trúc ngồi xuống nói với các con:

– Mẹ có lỗi với ông ngoại vì không thực hiện được tâm nguyện của ông, Gia Minh còn nhỏ nên không thể cάпg đáng được mọi việc. Khi mẹ lấy Ba con thì ông ngoại cho ba mẹ 50% cổ phần trong tập đoàn Hà Gia, với yêu cầu Ba con phải toàn tâm xây dựng tập đoàn Hà Gia vững mạnh, nhưng không ngờ chỉ mấy năm thì Ba con đổi tên thành tập đoàn Phùng Gia mà không thực hiện đúng như lời hứa với ông ngoại, may mà ông mới chỉ chuyển có 50% cổ phần, 50% hiện nay mẹ sẽ bàn giao cho các con…

Nhã Trúc suy nghĩ một hồi rồi nói:

– Để chuẩn bị cho công việc này thì chúng mình phải tạm thời hoãn đám cưới, để cả hai người toàn tâm tập trung cho công việc, ý anh thế nào?

Không cần suy nghĩ, Gia Minh trả lời ngay:

– Không được, anh đã thưa với Ba mẹ và em cũng đã đồng ý…

Lan Chi cười:

– Đấy là chưa xảy ra chuyện này, còn bây giờ khi phải gánh trách nhiệm thực hiện ý nguyện của ông ngoại thì phải tập trung gần như 100% sức lực, trí tuệ và thời gian…

Bà Nhã Trúc nhìn hai con tranh luận rồi mỉm cười:

– Mẹ thấy ý của Lan Chi là hợp lý, việc này phải hết sức bí mật bởi Ba con vẫn đang điều tra số cổ phần này, nếu biết được mẹ có số cổ phần này thì Ba sẽ tìm mọi cách để nhập vào khối tài sản của Phùng Gia…

– Nhưng…

Thấy con trai lo sợ mất vợ, bà nói tiếp:

– Mẹ đâu có nói các con không kết hôn? Nhưng hai đứa bí mật đi đăng ký kết hôn, chỉ là dời lại một đám cưới mà thôi…

Lan Chi nhìn anh gật đầu làm Gia Minh yên tâm, quay sang Lan Chi, bà Nhã Trúc nói với cô:

– Thiệt thòi cho con rồi, con về thưa với Ba mẹ cho mẹ đến nhà chơi và có lời xin con cho Gia Minh…

– Dạ…

Suốt chặng đường về, cả ba người không nói chuyện gì nữa mà mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng, nhìn Lan Chi tươi trẻ xinh đẹp lại tài năng, mà bà thầm cảm ơn ông trời đã ban phước cho gia đình bà, xe về đến cổng thì chị Bé Tư mở cửa đồng thời ghé tai bà chủ báo cáo:

– Bà Chủ vừa đi là bà Ba cũng đi luôn…

Bà Nhã Trúc chỉ nói mấy câu:

– Chị đi làm việc đi…

Rồi nhanh chân đi thẳng vào nhà, vừa lúc đó thì có chuông điện thoại của ông Vĩnh gọi về, bà Lắng nghe:

– Alo…

Ông Vĩnh tỏ vẻ quan tâm:

– Bà vừa đến nhà ông bà sui mà sao không nói tôi đi cùng?

Bà đã biết ai là người nói với ông việc bà rời khỏi nhà nhưng làm bộ ngạc nhiên hỏi lại:

– Ai nói với ông là tôi đến nhà ông bà sui? Nếu muốn đến chơi thì cũng phải hỏi ý kiến người ta có thời gian tiếp mình không? chứ tôi đâu có ấu trĩ như vậy…

– À, tôi vừa ghé về nhà có chút việc mà không thấy Bà nên nghĩ thế…

Bà thừa biết ông Vĩnh nói thay cho bà Ba nhưng bà cũng không thèm quan tâm, từ ngày ông đưa hai mẹ con bà ta về đây, thì tình chồng nghĩa vợ chỉ còn hình thức bên ngoài, bởi ràng buộc nhau về tập đoàn Phùng Gia mà thôi. Bà biết tài chính Phùng Gia dạo này đang có vấn đề nên ông Vĩnh thường xuyên ở nhà và tỏ ra quan tâm bà, mục đích chẳng qua muốn tìm hiểu về số cổ phần 50% kia mà thôi, nhưng vì quá tin chồng và hồi đó bà còn quá trẻ, nên mới nói với cha chuyển thẳng cho chồng để ông chủ động làm việc, nhưng chính ông cũng đã quá nôn nóng, nếu như ông kiên nhẫn hơn đừng làm bà thất vọng thì biết đâu 50% cổ phần kia Ba bà cũng đã giao cho con gáι rồi…

Bà cũng cười giả lả như không có chuyện gì xảy ra:

– Tôi mà ra khỏi nhà thì ông cũng biết tôi đi đâu rồi, ngoài việc lên chùa thì tôi còn biết đi đâu nữa…

– Bà đi chùa sao không nói thằng Gia Minh chở đi?

– Thì nó chở chứ còn ai, hai đứa đi ăn cháo lươn vì làm sao có thể nuốt nổi chén cơm ở nhà, tôi bảo con quay về chở mẹ lên chùa…

Vừa nghe bà nhắc đến bữa cơm lúc sáng, sợ lại đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ đến bà Ba nên ông vội vàng lấy cớ bận để cúp máy:

– Tôi lại bận rồi, gặp bà ở nhà nhé…

Nói xong chưa kịp chờ bà trả lời, ông Vĩnh vội cúp máy. Đúng như bà dự đoán, dạo này tài chính của tập đoàn đang lâm vào khủng hoảng, mấy hợp đồng quyết toán bị lỗ do giá vật tư tăng không kiểm soát được, chuỗi nhà hàng khách sạn ế ẩm, tiền thu vào thì ít mà tiền chi ra thì nhiều, rồi tiền vay ngân hàng cũng đến ngày tất toán, nhưng vì tình hình tài chính của tập đoàn đang bị âm nên ông đành rao bán một số khách sạn nhà hàng mà đối tác trả quá thấp, vì vậy hai bên chưa tìm được tiếng nói chung…

Ông muốn nhân cơ hội này cưới vợ cho Gia Minh để ông bàn giao tập đoàn đang tгêภ bờ vực thẳm này cho nó, chỉ có như vậy vì thương con trai mà bà Nhã Trúc mới đưa ra số cổ phần bí ẩn kia. Ông trách mình quá vội vàng và vì tuổi trẻ ngựa non háu đá, nên khi mới nhận được 50% cổ phần từ cha vợ thì đã vội giương oai, đổi tên tập đoàn Hà Gia thành tập đoàn Phùng Gia, hơn nữa cũng vì bà Thúy Lan gài bẫy để mang thai, còn tuyên bố nếu ông không cho bà ta danh phận thì sẽ làm rùm beng tất cả, ông cố gắng trì hoãn mãi đến khi con trai Phùng Gia Huy tròn hai tuổi mới dám đưa về nhà…

Đợt đó là cú sốc rất lớn đến ông Hà Thanh, cha ruột của bà Hà Nhã Trúc và cũng là chủ tịch tập đoàn Hà Gia, khi biết tin thì ông bị nhồi ɱ.á.-ύ cơ tιм và quα ᵭờι. kể từ ngày đó số cổ phần kia bỗng biệt tăm luôn, ông đã điều tra đủ mọi cách kể cả ngân hàng và các tập đoàn xem có liên quan đến bà Nhã Trúc hay không nhưng không hiểu sao số cổ phần đó biến mất một cách kỳ lạ…

Tiếng chuông điện thoại kéo ông ra khỏi thực tại, nhìn màn hình ông mỉm cười bởi người gọi cho ông chính là Hoàng Vũ, một đại gia ngầm không tên tuổi đang quan tâm đến chuỗi nhà hàng khách sạn của Phùng Gia, ông lên tiếng:

– Chào ông bạn vàng, ông khỏe chứ?

– Cảm ơn ông, tôi khỏe…

Ông Hoàng Vũ nói nhanh:

– Tôi cũng đang không có nhiều thời gian, chúng ta vào công việc nhé…

– Bên tôi chỉ chờ ông quyết là xong, nói thật với ông chứ tôi cũng đau lòng lắm, công sức cả đời nhưng vì tình hình kinh tế sa sút mà phải chấp nhận chuyển giao cho ông quản lý…

– Công sức gì chứ? Cơm bưng tận miệng ông chỉ việc ăn mà cũng không giữ được…

Ông Vĩnh giật mình:

– Ông điều tra tôi?

– Đúng. Có ai bỏ ra cả núi tiền ra mua mà không biết nguồn gốc của món hàng không hả? nói thật nếu chuỗi nhà hàng khách sạn này, trước đây không phải của Hà Gia thì xin lỗi, ông có bán rẻ tôi cũng không mua, thà mua đất xây mới việc gì mà sài đồ hết thời…

Ông Vĩnh có vẻ bẽ mặt, nhưng thật tình ông đang rất bí, nếu không giải quyết nhanh thì cũng bị ngân hàng phát mãi, chi bằng muối mặt một chút mà xong việc, ông cười gượng:

– Ông biết ông già vợ tôi?

– Biết chứ? Khi về Việt Nam tôi nghỉ ở khách sạn của ổng hoài à, tôi không ở bển nên ít biết, mãi khi nghe ông rao bán rồi vào trang của tập đoàn Phụng Gia tìm hiểu thì lại chính là tập đoàn Hà Gia. Thôi nói ngắn gọn vào việc chính, tôi có việc…

– Ông xem lại thêm cho chúng tôi một chút, đến nước này rồi cực chẳng đã mà phải bán thôi…

Đầu dây bên kia im lặng không trả lời, hoảng quá ông Vĩnh lên tiếng:

– Alo…Alo…

– Tôi không rảnh, thôi để ngân hàng phát mãi rồi tôi mua ᵭấu giá. Chào ông…

Ông Vĩnh cuống lên gọi lại nhưng người ở đầu dây bên kia khóa máy, ông thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế như người mất hồn, bỗng chuông điện thoại reo, ông chộp ngay điện thoại áp lên tai vồn vã:

– Alo, tôi đây…

– Ba gửi tiền cho con nghe Ba, con hỏi thì mẹ nói hết tiền rồi, nên con…

Đang sẵn điên tiết lại gặp ngay thằng con chỉ lúc nào cũng hỏi tiền, thậm chí nó còn không hỏi xem dạo này Ba có khỏe không? công việc làm ăn thế nào mà hễ gọi về thì câu đầu tiên là nó hỏi gửi tiền, vốn đang bực mình, ông quát:

– Tiền, tiền,… sao máy không nói được lấy một câu khác hay sao mà hễ gọi về là lại gửi tiền, tiền chứ có phải giấy lộn đâu hả mầy?

Gia Huy ấp úng:

– Vì con hết tiền nên điện về xin Ba, chứ con biết nói gì bây giờ?

– Mày hỏi ông già này ૮.ɦ.ế.ƭ chưa cũng không sao? Tao sẽ trả lời là tao sắp ૮.ɦ.ế.ƭ rồi…

Ông chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia cúp máy cái rụp, mệt mỏi buông người xuống ghế sofa, ông ʇ⚡︎ự hỏi có phải ông bị quả báo khi phản bội lại Ba vợ mà rước mẹ con bà Ba về không, thằng Gia Huy trái ngược hẳn với Gia Minh, Minh ngoan ngoãn bao nhiêu thì Gia Huy phá phách và ngang bướng bấy nhiêu, vì không chịu nổi tính ngang tàng từ nhỏ nên ông phải gửi sang bển cho người em quản lý, nói là gửi cho oai chứ ông muốn tống khứ nó đi sớm ngày nào hay ngày đó cho khuất mắt, mặc cho bà Ba la khóc vì nhớ con, nhưng chính ông còn muốn được yên thân, nhưng tránh được đằng này thì lại khổ đằng khác, nó ở bển tiêu tiền như nước, nhiều khi bà Ba hết tiền là lại nỉ non với ông, trong khi Gia Minh thì kính tгêภ nhường dưới, ấy vậy mà bà Ba lại còn yêu cầu ông phải cho thằng Gia Huy cổ phần, chắc bả muốn phá nát cái tập đoàn này quá…

Chợt ông nghĩ đến bà Nhã Trúc, đúng, chỉ có bằng cách nói thật tình hình tài chính của tập đoàn, thì may ra vì nghĩ đến Ba mà bà tìm cách cứu chứ không còn cách nào khác. Nhất định bà phải biết số phận của số cổ phần kia, nhưng vì giận ông phản bội bà lấy bà Ba nên muốn trừng trị ông thôi, nhưng phụ nữ mà, ông phải ngon ngọt dỗ giành may ra bà mềm lòng, giống như hồi ông già vợ không cho bà lấy ông nhưng khi bà cương quyết thì rồi cũng phải chiều theo, và ông nghiễm nhiên một bước lên mây trở thành ông chủ từ ngày đó…

Chạy về gần đến nhà thì ông thấy một chiếc xe hơi màu đen cũng quẹo vào con đường nhà ông, vì con đường không thể hai xe tránh nhau nên ông đành chầm chậm chạy theo, bỗng chiếc xe màu đen dừng lại cách cổng nhà ông một đoạn rồi bà Ba vợ ông bước xuống, khi đi được vài bước thì bà ấy còn quay lại thò đầu vào bên trong xe nói gì đó với người tài xế. Khi bà Ba đi khuất sau cάпh cổng thì chiếc xe cũng vụt chạy đi. Ông Vĩnh không tin ở mắt mình, ông dừng xe lại và lấy điện thoại gọi cho bà Ba. Từ đầu dây bên kia tiếng nói như ngáι ngủ cất lên:

– Em nè, anh gọi em có gì không? anh sắp về chưa?

Dằn nén cơn tức giận đang trào lên tưởng chừng cổ họng ông tắc nghẹn không thở được, ông hỏi với giọng hết sức bình thường:

– Em đang ở đâu hả?

– Anh hỏi gì kỳ ghê á, em ở nhà từ trưa đến giờ chứ đi đâu, tại con nhỏ kia giở chứng làm cả nhà không ai còn tâm trạng mà ăn cơm, em đang chờ anh về chở đi ăn nè, anh sắp về chưa?

– Đói thì nói người làm dọn cơm cho ăn, việc gì mà la đói?

– Em không muốn ăn một mình, buồn muốn ૮.ɦ.ế.ƭ…

– Thôi được rồi, chờ anh về cùng ăn…

Chặng đường về đến cổng nhà chỉ còn khoảng gần 200 m mà sao ông thấy xa vời vợi. ông bị làm sao thế này khi ngay người bên cạnh đầu gối tay ấp cũng còn nói dối ông? Chiếc xe màu đen kia là ai? tại sao bà Ba lại nói dối ông chứ? Có bao giờ quả báo đến sớm với ông không khi mà tất cả đều chống lại ông và mọi việc đều trở nên vô cùng khó khăn…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *