Tác giả: Nguyễn Hiền
Tiếng gà gáy làm Lan Chi giật mình, cô liếc nhìn đồng hồ tгêภ điện thoại thì đã gần 3 giờ sáng, sáng mai cô đã hứa với Gia Minh là sẽ về thăm gia đình anh, mà không hiểu sao cảm giác cứ bồn chồn xen lẫn một chút lo lắng làm cô không tài nào ngủ được.
Thời gian trôi đi nhanh quá, mới đó đã gần hai năm cô và Gia Minh quen rồi yêu nhau. Trước khi gặp anh cô đã trải qua một mối tình với Vũ Huấn là bạn trai cùng lớp, nhưng đó cũng chính là vết thương đầu tiên, khi cô bị chính cô bạn thân Hà Liên với người yêu mình đã phản bội cô, họ yêu nhau từ khi nào mà cô không hề hay biết. Khi phát hiện ra thì cô vô cùng sửng sốt và chỉ còn biết ôm hận và đau khổ mà thôi…
Trong khi cô đang mất lòng tin vào cuộc sống thì cô gặp anh. Trong một bữa tiệc sinh nhật một người bạn tại nhà hàng, Gia Minh bỗng nhìn thấy một cô gáι mặc chiếc đầm xanh ngọc đang ngồi thu mình trong góc phòng, không hiểu sao anh cứ bị cuốn hút bởi cô gáι, mọi người mải ăn uống, chúc mừng mà không ai để ý đến cô, đắn đo một hồi, Gia Minh tiến lại gần từ tốn nói:
– Anh muốn uống với em một ly được không?
Cô gáι nhìn anh lắc đầu ngờ vực:
– Em không biết uống bια…
– Thì anh cũng có biết uống đâu, mình cùng uống nước lọc nhé…
– Dạ không…
Miệng từ chối ly nước đồng thời mắt cô nhìn đi chỗ khác, thấy vậy Gia Minh tò mò:
– Em không khỏe?
– Dạ không…
Lan Chi trả lời thật khẽ và hai mắt đã ngập nước làm Gia Minh không yên tâm, từ lúc đó anh cũng ngồi im bên cô cho dù bạn bè đến lôi kéo, nhưng anh đều từ chối làm ai cũng ngạc nhiên…
Nhưng với ai chứ với anh thì đâu dễ được bạn bè bỏ qua, mọi người nhất định không chịu buông tha mà nhất định kéo anh lên sân khấu, bởi anh chính là đại thiếu gia của Hào gia họ Phùng. Sau khi hát xong một bài lấy lệ và nhìn xuống, thì chiếc ghế nơi góc phòng đã bỏ trống, Lan Chi đã ra về từ lúc nào, mặc dù tâm trạng đang rất buồn, nhưng hôm nay là sinh nhật một người bạn thân hồi phổ thông nên cô không thể vắng mặt. Định ngồi một lúc rồi về nhưng khi thấy Gia Minh có vẻ quan tâm đến mình và muốn làm quen thì cô bắt đầu hoảng sợ, lợi dụng lúc anh quay lưng đi lên sân khấu là cô tranh thủ ra về thật nhanh. Cô muốn trốn chạy tất cả, giờ đây bên cô chỉ còn nỗi thất vọng và không còn có thể tin ai được nữa…
Tiếng gõ cửa kéo cô về với thực tại, nhìn ra khe cửa sổ cô thấy ánh sáng tràn vào phòng, tiếng mẹ cô khẽ gọi con:
– Chi ơi, dậy đi con…
– Dạ mẹ…
– Ủa, mà sao đêm qua ngủ không tắt điện hay sao?
Vừa mở cửa cô vừa trả lời mẹ:
– Con đọc sách rồi ngủ quên, con xin lỗi mẹ lần sau con sẽ chú ý…
– Con gáι lớn rồi phải chú ý, mai mốt đi lấy chồng mà như vậy rồi gặp mẹ chồng khó tính lại khổ…
Vừa nói dứt câu bỗng bà nhìn cô rồi la lên:
– Trời đất ơi, sao mà hai mắt thâm quầng vậy nè? Bộ đêm qua có chuyện gì mà mất ngủ hay sao?
Lúc này Lan Chi mới giật mình, sáng nay cô đến ra mắt nhà chồng tương lai mà hai mắt thâm quầng thế này thì tiêu rồi, cô năn nỉ mẹ:
– Giờ phải làm sao hả mẹ? trời ơi hai mắt con giống mắt con gấu trúc quá…
– Trở lại giường, nằm đắp khăn lạnh thư giãn sẽ đỡ, nếu đi ra ngoài thì trang điểm mắt kỹ một chút…
– Mẹ thật chu đáo quá, con cảm ơn mẹ…
Nói rồi bà Hằng mẹ cô đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, nằm một lát cũng không yên tâm nên Lan Chi cũng vội dậy còn sửa soạn chờ Gia Minh tới đón. Thấy con gáι cứ đi ra đi vào tỏ vẻ sốt ruột, bà Hằng liền hỏi con:
– Nay con định đi đâu hay sao?
– Dạ, anh Minh nói con về nhà ảnh ra mắt Ba Mẹ mà con bối rối quá…
Thực tình bà Hằng rất quý Gia Minh, chàng trai hiền lành thông minh và chu đáo, không giống như cậu Huấn bạn trai trước của Lan Chi, bà không mong ước gì hơn là con gáι được hạnh phúc, thấy con cứ lúng ta lúng túng trong chiếc áo dài, bà góp ý:
– Con lần đầu đến nhà chơi ra mắt ông bà bên ấy đâu cần phải cầu kỳ, mặc áo dài sẽ rất bất tiện nếu con làm việc nhà, con mặc một chiếc đầm không dài quá chỉ cao hơn mắt cá chân khoảng 10 ρhâп là khéo, vừa kín đáo lại vừa tiện, hoặc mặc đồ tây cũng được…
– Vậy thôi con mặc chiếc đầm xanh…
Thật vô tình chiếc đầm này anh đã bị cô hút hồn khi gặp ở bữa tiệc sinh nhật cách đây hai năm, nhìn Lan Chi vẫn trẻ trung xinh xắn như ngày nào khiến mẹ cô nhìn con gáι cũng lên tiếng:
– Con gáι mẹ xinh quá…
– Con cảm ơn mẹ…
Từ lúc đó bà Hằng không nói gì nhưng tгêภ khuôn mặt hiện rõ vẻ lo lắng, bà chỉ biết cầu xin ơn tгêภ ban phước lành cho con gáι bà, đợt bị bạn thân và người yêu phản bội, thấy con gáι suy sụp làm bà vô cùng lo lắng, nhiều khi bà chỉ sợ con nghĩ quẩn rồi làm điều khờ dại, nhiều đêm bà không ngủ ngồi canh cửa mà khóc thầm. May sao con bà gặp được chàng trai Gia Minh yêu thương nó, thấy con tươi trẻ mà trái tιм người mẹ cũng đã hồng tươi trở lại…
– Reng,…reng…reng…
Tiếng chuông cửa reo làm bà vội chạy ra thì thấy Gia Minh đang ҳάch đồ lỉnh kỉnh từ tгêภ cốp xe xuống, thấy vậy bà Hằng lại tưởng con mua để Lan Chi ra mắt gia đình, đến khi thấy anh ҳάch vào nhà thì bà ngạc nhiên:
– Ủa, bác tưởng hai đứa mua về cho ông bà bên nhà?
Gia Minh cười:
– Dạ, con mua cho cả hai nhà ạ…
Bà Hằng cảm động nhìn chàng trai:
– Em Chi lớn tuổi mà còn dại lắm, con khéo đó mà nói đỡ cho nó…
– Dạ, mẹ con hiền lắm, nhà lại không có con gáι nên rất quý cô ấy, cứ hối con dẫn về mà Lan Chi không chịu đấy ạ…
Lúc này Lan Chi vừa từ trong nhà đi ra, thấy Gia Minh nói như vậy với mẹ thì lên tiếng:
– Anh lại nói xấu em với mẹ đúng không?
– Ơ…em hỏi mẹ xem anh có nói gì không? oan thị Mầu quá…
Bà Hằng cười rồi nói:
– Thôi hai đứa tranh thủ đi đi kẻo trễ…
Lan Chi ngồi tгêภ xe lần đầu tiên đến nhà Gia Minh mà tâm trạng vô cùng lo lắng và hồi hộp, cô muốn hỏi anh thật nhiều, hỏi mẹ anh có khó tính không? mẹ thích ăn những món gì? cô sợ không làm vừa lòng mẹ…, Nhưng Gia Minh chỉ cười không nói gì, anh an ủi cô:
– Mẹ dễ lắm và rất thương em…
– Mẹ anh đã gặp em đâu mà thương? Anh sạo không à?
– Mẹ nhìn em qua hình, hơn nữa mẹ thương anh thì nhất định sẽ thương em…
– Nhưng không hiểu sao em thấy lo lắng quá…
Câu nói chưa dứt thì xe dừng lại trước một biệt phủ như lâu đài mà cô chỉ nhìn thấy trong phim ảnh thì vô cùng ngạc nhiên:
– Sao anh lại dừng lại?
– Đến rồi…
Nghe được hai câu cuối mà Lan Chi òa khóc, cô không ngờ gia thế của Gia Minh lại giàu có như thế này, nhiều lần cô gặng hỏi thì anh chỉ nói mình là một kiến trúc sư với đồng lương có thể nuôi nổi vợ con có cuộc sống đủ đầy, chứ anh không bao giờ nói gì về độ giàu có của gia đình. Giờ đây đứng trước tình thế này cô lại hoàn toàn thất vọng, đã một lần bị người yêu lừa dối, lần này cứ ngỡ hạnh phúc sẽ mỉm cười với mình, nhưng gia đình cô với gia đình anh quả thật là một trời một vực, tốt nhất cô ʇ⚡︎ự động rút lui còn hơn để người ta phải từ chối coi thường, và có khi ҳúc ρhα̣m cả song thân, cô níu tay khi anh định mở cửa bước ra:
– Em xin anh cho em quay về, em xin anh…
Ôm Lan Chi trong ʋòпg tay, Gia Minh đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô rồi ngửa mặt cô lên nhìn vào mắt mình, anh nói:
– Hãy nhìn vào mắt anh và nghe anh nói: Em sống với anh chứ không phải với người khác, chỉ cần anh thương yêu em thật lòng là được, không phải cứ nhà giàu là tốt, ai cũng có những khó khăn, nếu em đầu hàng vậy chẳng khác gì em bỏ anh đúng không?
– Nhưng…nhưng em sợ lắm…
– Cứ ở bên anh, ai hỏi gì thì em trả lời, có sao nói vậy không việc gì phải giấu diếm, còn lại để anh…
Lúc này người giúp việc thấy xe của cậu chủ về thì vội ra mở cổng. Cũng chẳng còn cách nào khác nên cô đành im lặng phó mặc cho số phận…
– Cậu chủ đã về…
Tiếng người giúp việc cất lên, lúc này Lan Chi mới nhìn kỹ thì thấy đó là một người phụ nữ còn khá trẻ chỉ tầm tuổi hơn 30, vừa thấy cô cúi đầu chào thì chị ấy liền cất lời chào thay cho câu giới thiệu:
– Chào cô, tôi là Bé Tư…
– Em chào chị…
Cô chỉ kịp cúi chào chị Tư giúp việc thì đã bị Gia Minh kéo tay đi vào trong nhà, vừa bước chân vào đến phòng khách, Lan Chi hoàn toàn chσáпg ngợp bởi độ xa hoa mà cô chỉ nhìn thấy trong những cung điện của vua chúa, bỗng Gia Minh khẽ giật tay cô đồng thời nhắc khéo:
– Hai người kia là Ba mẹ của anh, người ngồi kế bên là Dì Ba mẹ kế của anh…
Cô muốn hỏi anh thật nhiều tại sao anh không nói gì đến mẹ kế, nhưng ở hoàn cảnh này cô không có thời gian cũng như cơ hội để hỏi nữa, cô lễ phép cúi chào ông Gia Vĩnh, cha của Minh và bà Nhã Trúc, xong cô lễ phép cúi chào mẹ kế của anh. Ông Gia Vĩnh gương mặt vẫn lạnh băng, cũng như bà mẹ kế mà cô không nghe anh nhắc đến nên không biết tên, cô thấy anh gọi bằng mẹ Ba thì cũng cúi chào miệng lý nhí không ra tiếng, bỗng bà Nhã Trúc lên tiếng:
– Cô gáι, ngồi gần lại đây với Bác…
Gia Minh cùng với Lan Chi đi lại định ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh thì bà bỗng nói với con trai:
– Con ra kia ngồi, để cô gáι ngồi đây với mẹ…
Lan Chi lo sợ nhìn sang ông Vĩnh và bà mẹ kế mà sau này cô mới biết là bà Thúy Lan, thì bắt gặp ánh mắt liếc xéo như dao của bà, cô nhí nhí:
– Con cảm ơn Bác…
Vừa ngồi xuống chưa kịp nói gì thì bỗng ông Gia Vĩnh hỏi cô:
– Cô học ở đâu? Chuyên ngành gì? hiện nay làm ở đâu?
Gia Minh vội đỡ lời:
– Dạ thưa Ba, Lan Chi học…
Mặt vẫn lạnh như tiền nhưng ông Vĩnh lên tiếng làm Gia Minh cũng im bặt:
– Cô gáι có miệng để nói không mà người khác phải trả lời thay?…
Lan Chi thấy thế thì thần hồn nát thần tính, mặt tái mét nói ấp úng:
– Dạ thưa Bác, cháu…
Bỗng bàn tay thật ấm của bà Nhã Trúc đã cầm lấy tay cô như truyền thêm sức mạnh, làm Lan Chi cũng ʇ⚡︎ự tin hơn:
– Dạ, cháu học đại học kiến trúc, chuyên ngành thiết kế, hiện nay cháu làm ở phòng thiết kế thuộc tập đoàn Hưng Thịnh…
Ông Vĩnh chỉ Hừm một tiếng thật lớn rồi tỏ vẻ không vừa lòng đứng dậy đi vào trong, lúc này bà Thúy Lan vội đi theo níu cάпh tay ông, không quên ném lại phía sau một cái liếc mắt sắc như dao, có một điều kỳ lạ là bà Nhã Trúc mẹ của Gia Minh không hề biểu lộ một thái độ gì, bà vẫn nhoẻn cười quay sang cô gáι:
– Ba mẹ cháu có khỏe không?
Gia Minh đi lại phía sau ôm lấy vai mẹ:
– Về gia đình Lan Chi thì con đã thưa với Ba mẹ rồi, mẹ thương con thì cũng thương vợ con mẹ nhỉ?
Bà Nhã Trúc quay sang phía Lan Chi mắng yêu con trai:
– Chỉ khéo nịnh mẹ, đã ai lấy anh mà vợ nào ở đây, mai mốt con đừng lo bị nó ЬắϮ пα̣t…
Gia Minh la lớn:
– Lại phe cάпh nữa rồi, mình mẹ con còn không chống đỡ nổi, huống gì lại thêm Lan Chi nữa thì sao đây?
Ba người cùng cười, lát sau bà nói với cô:
– Con cứ ʇ⚡︎ự nhiên, trưa nay nhà bếp làm cơm nên con không phải làm gì cả, bác lên phòng nghỉ…
Lan Chi cúi đầu chào lễ phép:
– Dạ, Bác lên phòng nghỉ đi ạ…
Bà Nhã Trúc nhìn cô gáι rồi gật đầu, bà rất mừng khi lần đầu tiên gặp người mà con trai bà đưa về, cuộc đời Bà cả ngày tụng kinh xám hối cầu cho gia đạo được bình an, cho dù ngoài kia có phong ba bão dữ, chỉ cần nhìn thấy con trai bà cười hạnh phúc là bà vui lắm rồi…