Hương vị tình yêu – Câu chuyện nhân văn

HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU

Anh bị mù từ lúc mới sinh ra. Tức là thế giới xung quanh anh chỉ là một màu đen kịt. Thậm chí anh không có cả khái niệm về màu sắc nữa, chỉ biết mẹ anh bảo đó là màu đen.

Mù bẩm sinh ít có cơ hội để phục hồi cho nên những lần đi khám, chữa bệnh thường kỳ đối với cha mẹ anh cũng chỉ là phương pháp để an ủi và nuôi hy vọng cho con mình mà thôi …

Điều mà họ có thể mang lại lợi ích thiết thực nhất cho anh là gửi anh vào một trường học chữ cho người mù …

Từ khi biết đọc, anh hình dung được vạn vật mà không nhất thiết phải dùng đến tay để sờ mó …

Anh rất thích những bông hoa vì thấy nó mềm mại, và có mùi thơm khác nhau …

Người ta nói, những người bị mù thì thường các giác quan khác cực kỳ phát triển, điều này rất đúng với anh. Hàng chục các loại hoa khác nhau, chỉ cần đưa lên mũi là anh có thể nói tên vanh vách.

Người ta thường khen hoa đẹp, mà chẳng bao giờ thấy ai chê …cho nên anh có ước mơ:

“Nếu được nhìn thấy ánh sáng cho dù chỉ một lúc thôi thì ngoài cha mẹ ra anh sẽ chọn những bông hoa để ngắm nhìn chiêm ngưỡng…”

Từ khi biết đọc, anh còn biết thêm hoa còn là biểu tượng khi người ta ngưỡng mộ tôn sùng lẫn nhau …

Năm nay anh đã 17 tuổi, trong thế giới đen kịt của anh bỗng thỉnh thoảng lại lóe lên những “tia chớp” có màu khang khác, không phải màu đen.

Thấy lạ, anh kể với ba mẹ. Họ lập tức đưa con trai đi khám .. Sau 2 ngày xem xét kỹ các kết quả khám nghiệm, bác sĩ chuyên ngành gọi riêng cha mẹ anh đến để nói chuyện:

– Con trai của ông bà bị mù bẩm sinh là do thiếu tác động của một loại hormone, chúng tôi đã dùng nhiều loại thuốc để kích hoạt nhưng không có hiệu quả … Năm nay cháu 17 tuổi, tuổi dậy thì. Nội tiết tố trong cơ thể thay đổi, nếu cháu tự nhiên nhìn thấy những tia sáng, điều này chứng tỏ hormone đã có những tác động tích cực đến thị lực của cháu. Đây là một điều rất đỗi khả quan cho chúng ta … Nếu ông bà đồng ý tôi sẽ gửi các mẫu xét nghiệm của cháu ra nước ngoài. Vạn sự mà được như ý thì chỉ sau một cuộc phẫu thuật của họ, ánh sáng sẽ đến với con trai của ông bà … Có điều là, chi phí cho việc này rất tốn khém, nếu gia đình ta không có điều kiện thì tôi cũng không thể giúp được điều gì hơn.

Tất nhiên là cha mẹ anh đồng ý ngay lập tức, đối với họ việc này không cần phải suy nghĩ vì họ chỉ có một đứa con trai. Còn chuyện tiền nong thì họ có thể lo được, nếu cần thì sẵn sàng bán đi tất cả để đổi lấy ánh sáng, đã từ lâu tối mờ trong gia đình của mình.

Bác sĩ bổ sung thêm:

– Trong thời gian chờ đợi có khi tới khoảng 2 tháng. Tôi nghĩ, con trai của ông bà phải sống tại trại điều dưỡng và phục hồi khuyết tật cho người mù của chúng tôi, để được theo dõi thường xuyên và sâu sát hơn. Và đặc biệt trong thời gian này, cháu nó tuyệt đối không được khủng hoảng về tinh thần, như tức giận, đau buồn, thất vọng … Tôi nói vậy chắc ông bà hiểu … Tất cả chúng ta phải cố gắng cùng nhau tạo cho cháu một môi trường sống thật bình yên và vui vẻ.

***

Cô cũng bị “mù”, nhưng chỉ là tạm thời, đó là kết quả của một va chạm cơ học trong một tai nạn giao thông.

Cô vào trạm điều dưỡng này đã hơn 3 tuần. Theo lời các bác sỹ thì quá trình phục hồi của cô rất kém bởi vì cô hay khóc và tức giận mỗi khi chạm vào những vết sẹo chưa lành hẳn trên cơ thể và chỉ nhìn thấy trước mặt mình một màn tối đen.

Hôm nay, đang ngồi thừ ra suy nghĩ “chuyện đời” thì cô được bác sĩ trưởng khoa gọi lên phòng khám, nghe nói ông này là chuyên gia lẫy lừng đã mang lại “ánh sáng” không biết cho bao nhiêu người.

– Cháu ngồi xuống đi

Bằng giọng nói đầy truyền cảm và thuyết phục bác sĩ nói với cô gái:

– Đáng lẽ ra cháu được xuất viện từ lâu rồi, nhưng chỉ vì thiếu lạc quan với cuộc đời và hay khóc cho nên cháu cho đến giờ vẫn ngồi trước mặt chú đấy!
– Nhưng …
Cô định nói gì đó nhưng ông đã ngắt lời:
– Thôi bỏ qua chuyện đó đi, hôm nay chú có một chuyện khiến cháu sẽ vui và không bao giờ khóc nữa, bệnh của cháu chẳng mấy chốc mà lành. Cháu sẽ được giao một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng và sẽ không còn cảm giác là người thừa khi vào đây nữa!

Cô bắt đầu thấy tò mò và lần đầu tiên kể từ khi bị tại nạn cô mỉm cười:
– Nhiệm vụ gì thế hả chú?
– Ngày mai sẽ có một chàng trai trạc tuổi với cháu, nhập viện để chờ một ca mổ tại nước ngoài, anh ấy thật đáng thương vì bị mù cả 2 mắt từ lúc mới sinh ra, nhưng lại rất lạc quan và yêu đời, đặc biệt có rất nhiều tài năng mà người bình thường không thể có. Tiếp xúc với anh ấy, cháu sẽ thấy rất thú vị cho mà xem … Nhiệm vụ của cháu là chủ động tiếp cận làm quen, chia sẻ mọi chuyện buồn vui, mục tiêu là để anh ấy không bị rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần do nhớ nhà và cô đơn gây ra!

Thấy mình được bác sĩ tin cậy và cũng vì sự tò mò của một cô gái mới lớn chưa có người yêu, cô gật đầu đồng ý.

Trước khi cô ra về bác sĩ còn nói với theo:

– ”Bằng mọi giá cháu nhé, nhớ đấy! Chú rất hy vọng ở cháu!”

Nhiệm vụ được giao đã hoàn thành một cách xuất sắc. Chỉ có vài ngày mà họ đã thân quen như đã từng biết nhau từ thủa thiếu thời.

Chưa bao giờ cô thấy có một “nhiệm vụ” nào mà nó đáng yêu đến thế! …

Chàng trai luôn làm cô ngạc nhiên về tài xử dụng các giác quan khác của một người khiếm thị bẩm sinh … Chỉ cần sờ lên các đồ vật là anh biết ngay chúng được làm bằng gỗ, nhựa hay sắt thép.

Hỏi: “Tại sao anh biết?”
Thì nghe câu trả lời rất đơn giản: “Chúng nóng lạnh khác nhau mà”.

Nhất là tài phân biệt các loại hoa thì cô phục sát đất luôn! Cô hay được bố mẹ, bạn bè mang hoa đến tặng, anh ngửi chúng và gọi tên chẳng bao giờ sai. Thậm chí hoa tulip và thược dược chẳng có mùi vị gì mà anh cũng phân biệt được.

Anh thì cũng “mê” cô chẳng kém, mê từ giọng nói, tiếng cười, đặc biệt là cái sở thích “yêu hoa” của cô rất giống anh.

Qua các câu chuyện của cô, thế giới không những trở nên nhiều màu mà nó còn có thêm cả vị nữa, đó chính là vị ngọt của tình yêu mà anh chưa được biết.

Hai tuần đã trôi qua…

Tình yêu là bản năng gốc của con người không phận biệt ngoại lệ, nó đã đến là không ai có thể né tránh được … Anh và cô cũng vậy, họ yêu nhau từ lúc nào mà chẳng biết … Gặp nhau từ sáng đến tối mà họ vẫn thấy “thiếu” nhau kinh khủng, màn đêm trong đôi mắt anh luôn luôn có chớp giật, nhất là những khi họ cầm tay, dắt nhau đi chơi.

Tất nhiên nhiệm vụ nào mà chẳng có “sự cố” …. Đó là lần anh bỗng nhiên ôm cô thật chặt, cô muốn kêu lên và đẩy anh ra nhưng nhớ lại lời dặn của bác sĩ, cô nhanh trí nói nhỏ vào tai anh:

– Em bị tai nạn, cơ thể vẫn còn đau lắm, tạm thời mình đừng làm thế anh nhé!

Vị bác sĩ đôi khi cũng muốn hỏi cô về cái nhiệm vụ ấy đã làm được đến đâu, nhưng hàng ngày vẫn được nghe tiếng cười của họ từ hành lang vọng vào phòng khám, ông lại thôi và chỉ mỉm cười mãn nguyện.

Một lần anh đợi cô ở trước cổng viện, bỗng có một thứ mùi rất đặc biệt của các loại hoa trộn lẫn nhau … Anh cất tiếng gọi:

– Này! Người bán hoa ơi! Làm ơn xin đi lại đây!
Bà bán hoa chạy lại:
– Cậu gọi tôi à? không nhìn thấy gì sao mà biết được nhỉ?
Anh chỉ mỉm cười:
– Bà làm ơn bán cho cháu mấy bông hoa màu vàng và màu tím có được không ạ? Cô ấy thích hai màu này lắm.
Cầm lấy bó hoa nhỏ anh đưa lên mũi hít từng hơi thật dài, cô cũng vừa chạy tới, anh đưa hoa cho cô rồi nói:
– Anh thấy trong sách họ viết, hoa là biểu tượng cho sự tôn sùng và ngưỡng mộ lẫn nhau, em cầm lấy đi, đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho một cô gái đấy!
Cô cầm hoa rồi bẽn lẽn dụi đầu vào ngực anh:
– Em cũng thế, lần đầu tiên được một người đàn ông tặng hoa, em sẽ giữ nó mãi anh nhé!

Một tháng trôi qua, cô đã bình phục, hình dáng của anh đã rõ nét chứ không còn “lờ mờ” như xưa, anh cao lớn, đẹp trai còn hơn cả cô tưởng tượng … Đôi khi cô còn chạnh lòng

– To cao đẹp giai vậy, sau này khỏi bệnh chắc gì đã đoái hoài đến mình!

*****

Và tin vui của anh cũng đã đến trước thời hạn … Bên kia họ điện về bảo bệnh nhân phải sang gấp để khỏi bỏ lỡ cơ hội “ngàn năm có một”. Bệnh của anh là đề tài nghiên cứu khoa học của rất nhiều người cho nên được miễn phí. Gia đình anh chỉ cần phải lo chuyện đi lại ăn ở mà thôi.

Ngày chia tay, thấy anh có vẻ buồn khi cùng cha mẹ bước ra khỏi cổng viện … Cô gọi, anh quay lại, họ ôm chặt lấy nhau, cô thì thào:

– Anh hãy vui lên, đừng buồn, thành công hay thất bại em cũng vẫn sẽ đợi anh về với em.

Nói rồi cô đặt lên môi anh một nụ hôn vụng về nhưng nồng cháy … Lần đầu tiên anh được biết “nụ hôn” có sức mạnh ghê gớm như thế nào. Toàn thân anh như bốc lửa, màn đêm trong mắt anh lại nổi cơn giông tố đầy màu sắc.

Lại một tuần trôi qua, không có ngôn từ nào có thể lột tả hết niềm vui không giới hạn của anh khi được tháo băng trên mắt. Trong cái phòng tối đó, lần đầu tiên trong đời, anh nhìn thấy mọi người và các đồ vật ở xung quanh mình.

Rồi, tất cả đi ra, chỉ còn anh và ba mẹ ở lại ôm nhau mà khóc, nước mắt được nhân ba trong một niềm vui đang nức nở.

Vài ngày sau anh đã được tiếp cận với mặt trời. Việc đầu tiên là anh ra vườn trước cổng bệnh viện để ngắm những bông hoa.

Nếu như mặt trời rực rỡ gấp trăm lần trong tiềm thức, thì những bông hoa còn đẹp hơn gấp nghìn lần so với trí tưởng tượng của anh hồi ấy.

Và anh nghĩ đến cô, anh không biết cô trông như thế nào nhưng tấm lòng cô dành cho anh có lẽ còn đẹp hơn gấp vạn lần mặt trời và hoa.

Anh nhắm mắt lại, trong vườn rất nhiều hoa, nhưng anh không tìm thấy mùi vị của những bông hoa mà anh đã tặng.

Ngày bay về nước, mẹ nói với anh:

– Cha mẹ đã sinh ra con lần thứ nhất trong bóng tối nhưng may mắn thay con lại được người ta tái sinh lại dưới ánh mặt trời, con có biết những người ấy là ai không?.
Anh trả lời không chút ngần ngừ:
– Đó là bác sĩ trưởng khoa viện mắt…
– Còn ai nữa?
Anh lắc đầu, thì mẹ nói:
– Là người yêu của con đấy, hơn một tháng chờ đợi phẫu thuật, cô ấy đã đem hết tình yêu, lòng bao dung của người phụ nữ dành cho con, để cảm giác hạnh phúc không rời con nửa bước mặc dù đáng lẽ ra cô ấy đã được ra viện từ lâu.

Bây giờ anh mới hiểu, và càng cảm thấy nhớ cô hơn …

Mẹ lại nói:

– Chuyện con lành bệnh mọi người đã biết cả rồi. Họ quyết định ra sân bay để đón con đấy, liệu con có thể dùng trực giác của mình như xưa để tìm ra họ được không?
Anh nói giọng quả quyết:
– Con sẽ làm được mà, hãy tin ở con đi.

Qua khỏi hàng rào kiểm soát, trước mắt anh là cả một rừng người, hoa nhiều vô số, họ đang ngóng đợi người thân của mình trở về.

Thấy anh có vẻ hoang mang mất phương hướng, mẹ anh động viên:

– Con hãy tìm đi! họ đứng ở hai nơi khác nhau nhưng đều mang theo những dấu hiệu riêng mà con còn nhớ!
Anh nhắm mắt lại suy nghĩ gì đó rồi nói với mẹ:
– Mẹ lấy cái khăn và bịt mắt con lại đi!

Mẹ anh làm theo, cả thế giới ngày xưa lại trở về … Anh đi lang thang giữa dòng người.

Thấy chuyện lạ nhiều người quên cả việc đón thân nhân, nhìn anh theo dõi …

Bỗng, anh dừng lại, cởi khăn che mắt rồi quỳ gối trước một người đàn ông tuổi trung niên giọng ngẹn ngào:

– Chú ơi, con đã về với chú đây này! Cám ơn chú đã đem lại cho con điều rực rỡ nhất của cuộc sống con người là ánh sáng mặt trời.
Người đàn ông vội đỡ anh dậy:
– Con vẫn giỏi giang như xưa, chỉ cần chú mặc bộ bluse của bệnh viện có mùi thuốc mà hàng ngày con phải uống là đã nhận ra rồi. Bây giờ thì con hãy đi tìm tình yêu của mình đi, mau lên!

Anh lại buộc khăn che mắt và đi tiếp vào dòng người, họ như biết chuyện của anh, tất cả đứng im lặng để cổ vũ.

Cô vội đỡ anh lên, vì cô không muốn anh phải quỳ …

Anh cũng không cởi khăn vì chỉ muốn cho cô biết rằng cô luôn xinh đẹp và cao cả như xưa, trái tim của anh bây giờ dành cho cô vẫn là trái tim của thằng mù hồi ấy và sẽ không bao giờ thay đổi theo thời gian.

Họ ôm hôn nhau trong tiếng vỗ tay của tất cả những ai hôm đó đã từng có mặt tại sân bay này …

Có một điều khó hiểu đối với nhiều người là tại sao anh lại tìm ra cô dễ dàng đến như vậy?

Chuyện này đối với anh thật đơn giản, anh đi theo mùi vị đặc biệt của một bó hoa mà cô đang cầm ở trên tay, bó hoa mà anh đã tặng cô ở cổng bệnh viện, nó đã khô lại nhưng hương vị thì vẫn chưa phai mờ.

sưu tầm

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *